Lúc Triển Ngải Bình đi lấy củ cải cay, nghĩ còn có thể bán ma lạt thang ở trong quán trà dầu, tuy cô chỉ là một bác sĩ, kỹ thuật nấu nướng cũng bình thường, nhưng cô biết rất nhiều nguyên liệu và gia vị làm ma lạt thang ngon.
Đồ nướng và ma lạt thang không cần tay nghề gì, chỉ cần có nước tương và bột gia vị điều chế bí mật…
Nhưng bán những thứ này ở trong quán trà dầu, quá mùi, không phù hợp.
Lần sau Triển Ngải Bình định ở nhà nghiên cứu các cách ăn của ma lạt thang, để bọn trẻ nếm thử.
Một xe coca cola của Cao Kinh Mai được đưa tới, trong quán trà dầu Ngải Mính đã bắt đầu mở bán món mới, món cánh gà om coca và khoai tây rim coca này vừa mở ra, quả nhiên đã thu hút không ít người tò mò.
Cánh gà om coca đắt, nhưng mua chút khoai tây rim coca nếm thử thì không tốn bao nhiêu tiền.
“Đây chính là coca cola? Thứ này còn có thể nấu ăn?”
“Ài, rất ngon!”
…
Bởi vì chuyện quán trà dầu của họ dùng coca nấu ăn quá mới mẻ, trước giờ chưa từng thấy, chưa được mấy ngày đã lên báo.
“Coca cola? Gia vị tương? Nó còn có thể nấu ăn?”
“Cánh gà om coca!”
…
Chuyện này quá lạ lẫm, báo chí còn tuyên truyền giúp, lại thu hút một đống người tới hỏi cách làm, nếm thử mùi vị, đều vô cùng kinh ngạc phát hiện bất luận là cánh gà om coca hay là khoai tây rim coca đều rất ngon.
Rất nhanh, Triển Ngải Bình đã bán hết mấy trăm chai coca của Cao Kinh Mai, bởi vì tạm thời vẫn chưa có đối thủ cạnh tranh “hữu hiệu”, sau khi làm thành thức ăn bán giá cao, kiếm được một khoản lớn.
Triển Ngải Bình chia cho Cao Kinh Mai bốn trăm tệ, Cao Kinh Mai không lấy, Triển Ngải Bình nhét cho cô ấy: “Cô mua chút đồ cho Tiểu Trình, nếu cô không nhận, sau này tôi cũng không nhận đồ của cô nữa.”
“Cô không biết, sau khi món khoai tây rim coca được tung ra, việc làm ăn của quán trà dầu chúng tôi tốt lên gấp mấy lần, chị dâu La cười không khép được miệng, ngày nào cũng cho con chị ấy uống coca.”
“Được thôi.” Cao Kinh Mai gật đầu: “Tôi nhận.”
Sau đó cô ấy định mua ít quần áo mới cho bốn đứa trẻ, bây giờ mua vải đã không cần phiếu nữa, chỉ cần tiền, trên thị trường có không ít thời trang đẹp.
Bên quán trà dầu Ngải Mính bởi vì tung ra món ăn coca cola bán rất chạy, bếp nhỏ Ngải Bình ở bên cạnh lại vắng tanh, mấy người Thạch Tùng Hồng đã không định tiếp tục kinh doanh nữa.
Tuy cửa tiệm này giúp họ kiếm được ít tiền, mỗi nhà cũng không giàu có bao nhiêu, chỉ là trong nhà có thêm đồ điện mới, họ đã biết đủ rồi, cộng thêm năm nay nhà nước lại bắt đầu nghiêm khắc trừng trị đầu cơ trục lợi, chính sách gắt gao, họ sợ chuốc họa vào thân, kinh doanh riêng rẽ ảnh hưởng tới lợi nhuận của doanh nghiệp nhà nước, những cửa hàng cơm như bọn họ sẽ ảnh hưởng việc làm ăn của quán cơm quốc doanh, lỡ như lại thắt chặt, mang tội vào người, ngược lại không ngại từ bỏ sự nghiệp, họ đều là người có đơn vị, không cần phải mạo hiểm.
Kinh doanh một quán cơm rất phiền phức, đầu bếp cũng là người thuê về, đầu bếp này vừa thấy làm ăn khá lên, ông ta đã hét giá, đòi tăng giá, đòi lương cao, nếu không lại bị quán cơm khác đào đi…Chuyện trên thương trường, qua qua lại lại dày vò con người, mấy gia đình đều không muốn làm nữa.
Mấy người Thạch Tùng Hồng đã bán hết bàn ghế và các loại khí cụ đáng tiền trong quán, những trang trí còn lại cũng không đáng bao nhiêu tiền, hợp đồng thuê lại còn bốn năm, việc này đã thành củ khoai bỏng tay, lúc đầu họ ký hợp đồng hẳn sáu năm.
Lúc họ ký, vừa sơn sửa trang trí trong ngoài, vừa thay gạch, gia cố cột chèo, tuy thứ bên trong có thể bán đều bán rồi, chỉ có cái vỏ này vẫn đáng không ít tiền.
Phải tìm người sang tay, nói không chừng còn có thể thu hồi không ít tiền.
Thạch Tùng Hồng tìm mấy người, người ta đều không muốn nhận, cô ta nghĩ tới nghĩ lui, tìm tới Triển Ngải Bình, nói muốn truyền cửa tiệm này cho cô: “Bếp nhỏ tư gia Ngải Bình, quán trà dầu Ngải Mính, nếu cô thu mua lại, đúng thật là một đôi rồi.”
“Chúng ta tốt xấu cũng cùng nhau kinh doanh lâu vậy, bán cho cô rẻ hơn một chút, mấy người chúng tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với nó nữa.”
Triển Ngải Bình hỏi: “Chuyển cho tôi bao nhiêu tiền?”
Thạch Tùng Hồng báo giá: “Một nghìn năm trăm tệ.”
Triển Ngải Bình nói: “Đồ bên trong các cô đã bán hết rồi nhỉ? Đừng nói tủ lạnh, ngay cả bàn ghế cũng không có.”
Muốn mở quán trà dầu, đầu tư tủ lạnh là chi phí lớn, chi phí thuê nhà thấp, trang trí tu sửa, đồ dùng bếp, đồ điện và tủ, bàn ghế đắt.
“Ai nói không có bàn ghế, còn có mấy cái băng ghế.” Thạch Tùng Hồng đỏ mặt: “Lúc đầu chúng tôi sửa căn nhà này đã tốn không ít tiền, cô nhìn bên ngoài xem, đẹp cỡ nào.”
Đây chính là một củ khoai bỏng tay, mấy người Thạch Tùng Hồng nghĩ có thể thù hồi bao nhiêu vốn thì thu hồi bấy nhiêu, một hai năm nay lại xây không ít nhà lầu mới, người ta muốn mở quán cơm, cũng không mở ở đây, tuy vị trí tốt, lưu lượng người lớn…nhưng hoàn toàn không cần thiết, còn có lựa chọn tốt hơn.
Người ta có tiền sẽ chọn nơi tốt hơn, người không có tiền không cần phải nhận cái mâm lớn như vậy.
Triển Ngải Bình nói: “Nhưng căn nhà này các người cũng dùng hai năm rồi, đã cũ rồi.”
Thạch Tùng Hồng nói: “Cô nói bao nhiêu đi.”
Triển Ngải Bình giết giá nói: “Ba trăm thì tôi nhận.”
Thạch Tùng Hồng: “!!!”