“Ba trăm, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Thạch Tùng Hồng cảm thấy Triển Ngải Bình điên rồi, đâu có ai chém giá như vậy, giới hạn của cô ta là một nghìn tệ.
Triển Ngải Bình mỉm cười: “Tôi chỉ chấp nhận ba trăm tệ, nếu cô không đồng ý, vậy cũng hết cách.”
Bản thân Triển Ngải Bình không có quá nhiều hứng thú với việc tiếp tay bếp nhỏ tư gia Ngải Bình của Thạch Tùng Hồng, cô chỉ cảm thấy cái tên này chướng mắt, muốn đổi tên giúp nó, đương nhiên, Thạch Tùng Hồng bán cho người khác, vẫn sẽ phải đổi tên, không ảnh hưởng cái gì cả.
“Tôi có việc nên đi đây.” Triển Ngải Bình biểu hiện ra dáng vẻ lười nói nhiều với cô ta, trông cô không có hứng thú gì với bếp nhỏ tư gia Ngải Bình.
Thạch Tùng Hồng nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, tim của cô ta đang rỉ máu, một căn nhà ngói to như vậy, lại tồn trong tay cô ta, mãi không chuyển giao được phải làm sao đây?
Trong lòng cô ta thầm mắng những giáo viên cùng hợp tác kia, đều là đám chó chết, một khi tan bè, giành đồ nhanh hơn ai hết, vội vàng chuyển tủ lạnh bàn ghế đáng tiền về nhà mình, sợ mình bị chiếm tiện nghi.
Khi đó chủ ý của Thạch Tùng Hồng là chuyển giao cả quán cơm này đi, bao gồm bàn ghế, tủ lạnh bên trong, người tiếp nhận tìm thêm vài đầu bếp tới là có thể bắt đầu kinh doanh, chuyển giao nguyên bộ như vậy có thể bán được cái giá tốt.
Cho nên Thạch Tùng Hồng khuyên các giáo viên khác trả đồ điện lại.
Phi! Nhưng không ai nghe cô ta, đồ đã nuốt vào rồi còn có ai nỡ nhả ra?
Những người này nói chuyện thì hay lắm: “Chúng tôi không cần phí chuyển giao gì, chúng tôi ai lấy thứ gì thì lấy, cô giáo Thạch, cô nói có thể chuyển giao giá cao, hợp đồng thuê của căn nhà này để lại cho cô, số tiền này chúng tôi không cần.”
“Trước đây, tủ lạnh là do tôi bỏ tiền ra mua, tôi sẽ mang về!”
“Đây là đồ tôi mua…”
Cả cửa tiệm bị dọn sạch, bọn họ phủi mông ném hợp đồng thuê cho Thạch Tùng Hồng, bây giờ một mình Thạch Tùng Hồng, quán cơm không thể mở tiếp được, cô ta không nỡ đầu tư tiền, chỉ có thể lựa chọn bàn giao cho người khác, kiếm một số tiền chuyển nhượng.
Đối với cô ta mà nói, đây là củ khoai lang bỏng tay, bỏ trống không ở đó, mỗi tháng còn phải nộp tiền thuê, khiến khóe miệng Thạch Tùng Hồng cũng nổi lên mấy mụn nước lớn.
Cô ta đã tìm rất nhiều người, không một ai muốn nhận căn nhà của cô ta.
“Căn nhà lớn như vậy, bên trong đều trống không, còn phải đầu tư thêm bao nhiêu tiền mở lại chứ?”
“Tôi mở quán cơm nhỏ cũng không cần thiết mở ở đây.”
“Bên trong không có gì hết, chỉ là một căn nhà rỗng, sao tôi không thuê một căn bình thường chứ.”
…
Nhà và đất bây giờ đều không quá đáng tiền, đất mới mấy tệ một mét vuông, thứ đáng tiền là kiến trúc bên trên, là xi măng cốt thép, là các loại đồ điện gia dụng, nhà lầu mới toanh mới đáng tiền, căn nhà ngói lớn như vậy không đáng tiền.
Thạch Tùng Hồng lại tìm mấy người nữa, lại không một ai chịu thuê lại, cho dù có người chịu, người ta vừa tới nhìn thấy trống không cũng bỏ chạy rồi.
“Trông không giống quán cơm, ngược lại giống cái kho…thôi đi thôi đi.”
…
Cuối cùng Thạch Tùng Hồng chỉ đành cứng da đầu tới tìm Triển Ngải Bình: “Ba trăm tệ, tôi đồng ý, cô có nhận không?”
Triển Ngải Bình cũng không chém giá nữa, cười nói: “Vậy thì nhận.”
Hai người làm thủ tục, Thạch Tùng Hồng chuyển hợp đồng thuê của căn nhà cho cô, sau khi ký xong, Thạch Tùng Hồng thở phào một hơi, cuối cùng cũng hất củ khoai bỏng tay này ra ngoài rồi.
Thạch Tùng Hồng nói: “Cô định tiếp tục mở quán cơm sao? Tôi có thể giới thiệu vài đầu bếp cho cô.”
Triển Ngải Bình nói: “Không cần đầu, tôi tự tìm đầu bếp.”
Thạch Tùng Hồng buồn cười nghĩ trong lòng, thật sự muốn mở quán cơm à? Đợi sau khi Triển Ngải Bình mở quán cơm, cô mới biết mở quán cơm phiền phức hơn quán trà dầu nhiều, từng đầu bếp có tay nghề tốt đó đều là tổ tông, phiếu lúa phiếu thịt cũng không phải thứ dễ kiếm như thế, phải làm các loại thủ tục.
Triển Ngải Bình tiếp nhận “bếp nhỏ tư giai Ngải Bình”, đầu tiên cô tháo bảng hiệu, bảng hiệu này trông rất chướng mắt, sau đó cô lại tìm người tới tu sửa, tuy căn nhà không cần làm mới, tường ngoài vẫn phải quét sơn lại lần nữa mới được.
Thạch Tùng Hồng tuyên truyền chuyện Triển Ngải Bình tiếp nhận bếp nhỏ tư gia Ngải Bình ra, cô ta đợi xem trò cười của Triển Ngải Bình, tuy Triển Ngải Bình có thể kinh doanh tốt quán trà dầu nhưng chưa chắc có thể kinh doanh tốt quán cơm, chưa biết chừng sẽ lỗ tiền.
Đương nhiên rồi, nếu Triển Ngải Bình kinh doanh tốt, Thạch Tùng Hồng sẽ đợi xem trò cười của mấy giáo viên kia, mắng họ như chó: “Cô xem, do đám vô dụng đòi giải tán như mấy người hại tôi chuyển nhượng cho Triển Ngải Bình có ba trăm tệ…”
Đợi họ nhìn thấy Triển Ngải Bình mở quán cơm phát tài, còn không đỏ mắt tới chảy máu.
“Tiểu Triển à, cô giáo Thạch nói bây giờ cô muốn mở tiệm cơm?”
“Cô tiếp nhận quán của họ rồi?”
“Cô mở nhiều quán như vậy sao?”