Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 69 - Chương 69. Xe Lửa 3

Chương 69. Xe lửa 3 Chương 69. Xe lửa 3

Đến ngày hôm sau, Triển Ngải Bình thật sự không chịu nổi nữa, ngồi lâu cả người không thoải mái, cô tựa ở trên người Cố Thịnh làm một con cá mặn.

Có lẽ cô thật sự có chút yếu ớt, cô còn ghét bỏ ván giường quá cứng, dựa vào đệm thịt mới thoải mái hơn.

Triển Ngải Bình ôm cánh tay anh thiu thiu ngủ, trên đoàn tàu lại xảy ra một trận xôn xao. Một người phụ nữ có thai muốn sinh trên xe lửa, nhân viên trên tàu bận bịu tứ phía, dùng mành xe dựng phòng sinh tạm thời. Lần này bọn họ cũng không biết ở trong đường hầm của khu rừng nào, trong lúc nhất thời không dừng được, dừng rồi cũng không đến bệnh viện được.

Bởi vì ngồi ở toa xe bên cạnh, hai người Triển Ngải Bình cũng nghe thấy tiếng động, có thể là ở trên đoàn tàu, người sản phụ này có đau nhưng cũng không dám lớn tiếng kêu đau, chỉ có lúc thực sự không chịu đựng nổi mới phát ra tiếng kêu khó kìm nén, thanh âm đó trái lại càng khiến cho người nghe khó chịu.

"Đau thì cô cứ kêu ra."

"Kêu ra không sao đâu."

Tiếng động bên kia giằng co một quãng thời gian, lại trở nên ồn ào nhốn nháo.

"Thai ngược… Chuyện này… Khó sinh rồi." Sắc mặt của người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh sản phụ trắng bệch, bà ta không có kinh nghiệm xử lý tình huống như thế.

Bà ta cũng từng giúp người ta đỡ đẻ vài lần, toàn gặp sinh xuôi, không quá nguy hiểm.

Lúc này phần lớn phụ nữ nông thôn đều sinh con trong nhà, phụ nữ xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kinh nghiệm đỡ đẻ, bình thường sinh xuôi rất nhanh, đầu ra trước, chớp mắt đứa nhỏ đã đi ra theo.

Gặp thai ngược thì phiền phức, sẽ khó sinh, đầu quan trọng nhất, nếu ra trước, cơ thể đi ra thông thuận, nhưng nếu là một cái chân lộ ra trước thì sẽ mắc kẹt, là nghiêm trọng nhất.

Nếu như ở trong bệnh viện, mau chóng chuyển sang mổ đẻ vẫn còn kịp, nếu không đứa nhỏ bị kẹt lâu sẽ nghẹt thở, sản phụ cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng lúc này ở trên xe lửa, cho dù đưa đến bệnh viện cũng không kịp nữa rồi.

Bây giờ phải xem chọn giữ người lớn hay là đứa nhỏ, người phụ nữ kia gấp đến mức như con kiến bò trên chảo nóng, lá gan bà ta cũng nhỏ, trên trán đều là mồ hôi, bấy giờ không muốn thêm chuyện, bà ta cũng không phải bà đỡ chuyên nghiệp, không chịu được sự tàn nhẫn đó, bà ta lùi lại phía sau, dứt khoát vứt trọng tránh không làm nữa: "Thay người đi, tôi cũng không kinh nghiệm ở mấy ca khó sinh."

"Cháu của tôi, cháu của tôi không thể có chuyện được!" Một bà cụ khoác áo xám ở bên cạnh hết sức lo lắng, lần này mẹ chồng nàng dâu đi xe tìm con trai của bà ta, ai biết con dâu lại sinh non ở trên xe, còn là khó sinh.

Lúc trước bà ta từng tìm người coi bói, lần này nhất định là con trai, bà ta muốn bảo vệ cháu trai của bà ta, gốc rễ của nhà họ Lưu bọn họ.

Nữ nhân viên trên tàu ở kế bên nghiêm mặt ngăn cản bà ta, bọn họ cũng sợ sẽ xuất hiện tình huống một xác hai mạng.

Người phụ nữ nằm ở trên đệm đang đẻ tên là Tăng Quế Hương, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, tóc đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Cô ta nghĩ tới hai đứa con gái trong nhà, cùng với lời nói vừa nãy của mẹ chồng, trong lòng đã nguội lạnh đi phân nửa.

Đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, người bị từ bỏ nhất định là cô ta.

Toàn thân cô ta như rơi vào trong hầm băng, cũng không có suy nghĩ vùng vẫy giãy dụa gì, chỉ lo lắng cho đứa con ở quê nhà.

Suy nghĩ và tầm mắt của cô ta đều trở nên mơ hồ, xuất hiện trước mắt là khuôn mặt hai đứa bé. Nhưng vào lúc này, bên tai vang lên một giọng nói lanh lảnh, "Cô đừng hoảng hốt, nghe tôi."

Nhìn kỹ, vậy mà là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp diễm lệ.

Mẹ chồng ở phía sau kêu gào: "Cô gái trẻ, cô chạy đến quậy cái gì vậy?"

"Tôi tự mình đỡ đẻ cho con dâu tôi." Trong mắt bà cụ hiện lên vẻ tàn nhẫn, bản thân bà ta ra tay, dù cho đánh đổi cái gì, làm thế nào cũng phải giữ cho cháu trai bà ta được bình an sinh ra.

Cố Thịnh nói: "Để vợ tôi thử xem, đừng thấy cô ấy trông có vẻ non nớt, cô ấy đã sớm là mẹ của ba đứa nhỏ rồi đó."

Triển Ngải Bình: "…"

Nhân viên trên tàu: "…?"

Bình Luận (0)
Comment