Triển Ngải Bình trực tiếp ngồi ở giường dưới, mở cửa sổ, gió phía ngoài thổi vào, vô cùng dễ chịu.
Ở thời đại này, xe lửa xem như là loại hình giao thông thoải mái nhất, phần lớn là xe lửa hơi nước. Lúc chạy, đầu xe bốc lên từng luồng khói đen, so với tàu cao tốc của tương lai thì nó chạy chậm rãi, rất thanh thản. Cửa sổ của toa xe có thể tự do mở ra, nếu trên xe dòng người không đông đúc, có thể nghe thấy cả tiếng xình xịch của đoàn tàu, thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ là một chuyện rất khiến người ta hưởng thụ.
Rất nhiều người tha thiết ước mơ muốn ngồi xe lửa một lần.
Khi còn bé cô cũng vậy.
Cô và Cố Thịnh còn đang cùng nhau đếm xe lửa thì trời đổ cơn mưa. Sáng sớm chị họ anh dẫn bọn họ đội mưa đuổi theo chuyến tàu, đều là con nít choai choai, một đường chạy thẳng dọc theo đường ray, trên đường có ruộng lúa, có tường vây màu trắng, còn có tiếng còi vang dội.
Sau này cô vẫn mơ thấy cảnh tượng như vậy, ở trong mơ chạy rồi chạy, mơ thấy bọn họ không đuổi kịp xe lửa.
Đương nhiên, trong mơ cô vẫn được người ta cõng, tuổi cô quá nhỏ, chị họ anh cõng cô, sau đó là Cố Thịnh cõng cô…
"Nghĩ cái gì vậy?" Cố Thịnh đã sắp xếp xong hành lý, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hối hận rồi? Muốn nhảy cửa sổ?"
Triển Ngải Bình đi ra từ trong hồi ức, cô hút một hơi nước ngọt, dõi theo nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cảm của anh nói: "Anh đừng nghĩ tôi lợi hại như vậy, giờ tôi rất yếu ớt, chỉ có thể ăn bám người ta."
Cố Thịnh: "…"
"Thật sự, khi còn bé tôi đã muốn làm một cô gái được chiều chuộng, mỗi ngày được người ta cưng chìu dỗ dành."
Cố Thịnh trầm mặc chốc lát, nhìn ánh mắt của cô nói: "Vậy tôi cho cô ăn bám."
Triển Ngải Bình: "… Tôi vẫn nên nhảy cửa sổ thì hơn."
Cố Thịnh nắm lấy cổ tay cô, giữ cô quay về phía mình, lười biếng nói: "Cô đã lên thuyền giặc rồi, chạy không thoát đâu."
"Yếu ớt chút cũng tốt, tôi không chê cô." Cố Thịnh khoác một chiếc áo lên cho cô, "Cô còn muốn ăn chút gì không, thừa dịp tâm trạng tôi khá tốt, tự thân đút cô ăn."
Triển Ngải Bình tựa ở trên toa xe, rất không khách sáo: "Bóc hạt dưa cho tôi đi."
Ngồi xe lửa lý nào có thể không ăn hạt dưa?
"Xoa bóp chân cho tôi nữa, lúc tôi nói muốn uống nước ngọt thì anh phải đưa tới cho tôi."
"Đợi lát nữa tôi còn muốn uống sữa bột."
—— Làm một đứa trẻ to xác cũng rất thoải mái.
Thượng Hải là trạm xuất phát, hai cái giường nằm bên cạnh bọn họ tạm thời không có ai, chờ qua hai trạm, có một cặp vợ chồng đi lên. Có người ngoài nhìn, đồng chí Tiểu Triển chỉ có thể tiếc nuối kết thúc cuộc đời làm đứa trẻ to xác ngắn ngủi của mình.
Có điều, cô cũng sai khiến Cố Thịnh quay mòng mòng, trong buồng xe giường nằm có nước nóng, cô bảo anh sữa bột, tiếp tục bóc hạt dưa, hạch đào cho cô, lúc ăn cơm hộp thì bảo anh gắp hết thịt cho cô ăn.
Lúc này người có thể mua vé giường nằm phần lớn đều có công việc ổn định. Cặp vợ chồng làm việc trong nhà xưởng quốc danh ngồi bên cạnh này vô cùng chướng mắt cô, cảm thấy cô là một cô gái yếu ớt lớn lên trong thành thị lớn, làm mình làm mẩy, rất không dễ hầu hạ.
Người đàn ông kia lén nói với Cố Thịnh: "Chàng trai, trông mặt mũi cậu sáng sủa nên mới nhắc nhở cậu một câu, cậu tìm một người yêu yếu ớt như thế thì sau này phải chịu tội."
Cố Thịnh nói: "Tôi lừa cô ấy vào cửa trước, chờ sau này lại từ từ dạy dỗ."
Người đàn ông kia ngây ngẩn cả người: "…"
Anh ta dùng một ánh mắt khó có thể tin nhìn anh, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cặp vợ chồng này xuống xe lửa trước Cố Thịnh, thừa dịp Cố Thịnh đi lấy nước nóng, người vợ nhắc nhở Triển Ngải Bình: "Cô phải cẩn thận người yêu cô, người đàn ông này một khi kết hôn ắt sẽ xấu đi, chớ bị biểu hiện trước khi kết hôn của anh ta lừa."
"Một cô gái xinh đẹp như cô, anh ta lại muốn lừa cô vào cửa, giấy cam đoan mà người đàn ông này viết, tốt nhất một chữ cũng đừng tin."
Triển Ngải Bình: "… Tôi sẽ cẩn thận."
Trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt.
Cô tặng một viên kẹo cho hai vợ chồng. Hai người đi rồi, cô tựa ở trên bờ vai của Cố Thịnh, thổn thức: "Anh có cần phải tranh làm kẻ ác với tôi như vậy hay không?"
Đây là kiểu thắng thua chết tiệt gì mà cũng muốn tham gia vào vậy?
Có điều vậy cũng là vì tăng thêm một chút đặc sắc cho hành trình đơn điệu của bọn họ. Xe lửa chậm rãi xuôi nam, ngồi nửa ngày thanh thản, qua bốn giờ là tra tấn, sau đó chính là nằm bẹp trên giường làm dưa muối.