Trạm xe lửa e rằng là nơi có lượng người nhiều nhất, sau khi tiếng còi tu tu lướt qua, lại là một xe lửa màu xanh dừng lại, để lại một nhóm người, lại đưa một nhóm người đi. Xe lửa màu xanh chậm rãi, xe vận chuyển hàng đen thui, lúc đoàn tàu từ xa xa chạy đến có tiếng cười hưng phấn của trẻ con, vừa gọi mẹ mình, vừa đếm toa xe lửa.
"Mẹ, mẹ xem, vừa nãy có một chiếc xe lửa thật dài đi qua!"
Xe lửa có dài có ngắn, lúc một chiếc xe lửa dài chạy qua sẽ khiến trẻ con kinh ngạc thốt lên.
Triển Ngải Bình và Cố Thịnh tiến vào trạm xe lửa. Lúc này soát vé cũng không nghiêm ngặt lắm, trong nhà ga toàn là người, có vẻ hỗn loạn, trên vách tường là tranh tuyên truyền màu sắc tươi đẹp, từng câu trích dẫn chằng chịt khắp bức tường.
Triển Ngải Bình cảm thấy mình như đi vào một tấm hình cũ.
Nhân viên đứng ở trạm xe lửa thổi còi, cảnh cáo những người thừa dịp xe lửa chưa tới vượt qua đường ray, mấy đường ray giao nhau, trên đất là từng tảng từng tảng đá, mang theo một mùi dầu hỏa.
Đoàn người náo nhiệt xua tan đi gió lạnh hiu quạnh, tiếng xình xình cùng với tiếng còi từ rất xa, còn đèn tín hiệu sáng lên đều cho thấy đoàn tàu đã đến.
Đoàn tàu mà bọn họ phải lên đã đến.
Đoàn người chen chúc lên xe lửa, còn có vài thằng nhóc lười biếng, trực tiếp leo từ cửa sổ mà vào.
Triển Ngải Bình và Cố Thịnh không vội lên xe. Cố Thịnh đứng ở trong gió rét, chắn gió thay cô, anh cũng không cảm thấy lạnh, kề sát ở bên tai cô không mặn không nhạt nói câu: "Cô còn có một cơ hội làm chó cuối cùng đó."
Triển Ngải Bình liếc xéo anh một cái, giờ hành lý của cô đều bị người nào đó giữ rồi, trên tay chỉ có một bình nước ngọt Bắc Băng Dương đã uống non nửa, là của người nào đó mua, còn mua không ít. Có mấy người thật đúng là, vừa sử dụng viên đạn bọc đường với cô, vừa sử dụng ngôn ngữ như bom nổ.
Không chỉ là mạch nha, anh còn mua không ít sữa bột chuẩn bị cho cô uống sau này.
Đây là muốn nuôi cô như nuôi con nít hả?
Trong đó có không ít món cô thích ăn hồi bé.
Cô đá bắp chân của anh: "Anh không cảm thấy anh quá giả mù sa mưa hả? Ở chỗ mà khắp nơi đều cần thư giới thiệu, tôi không đi theo anh thì tôi còn có thể chạy đi đâu?"
Có bản lĩnh thì trả lại hành lý và giấy chứng minh lại cho cô đi.
"Giống như là nói với phạm nhân rằng tay chân đều đã được khóa lại hết rồi, cô chạy đi, tôi không bắt cô đâu."
"Ma mới tin anh."
Cố Thịnh bình tĩnh nói: "Cô chạy đi, thật đó, tôi không bắt cô thật, cô xem, phía trước không phải đồng rộng núi lớn sao?"
Triển Ngải Bình: "… Tôi chạy đi đâu?"
"Cô có thể vào trong núi làm người rừng, ăn tươi nuốt sống, cuộc sống tự do… Không phải cô còn biết đánh lửa à?"
Triển Ngải Bình tức tới nở nụ cười: "Sau này chúng ta nhóm lửa không cho phép dùng diêm hay bật lửa, mỗi ngày anh cứ đánh lửa cho tôi đi."
Cố Thịnh: "Chúng ta không cần nhóm lửa, ăn ở nhà ăn đi. Bên kia mùa đông cũng không lạnh, nếu như cô cảm thấy lạnh thì cứ hoạt động xương cốt một chút."
Triển Ngải Bình: "Đã nói là tôi muốn tự mình nấu cơm mà."
Cố Thịnh cười ha ha: "Từ bỏ đi, cô có lười tôi cũng nhờ người ta mua cơm qua cho cô."
Triển Ngải Bình: "… Thật sự không ăn đồ tôi nấu hả?"
Cố Thịnh thổn thức: "Đời này từng ăn một lần, cả đời khó mà quên được."
Động tác ôm nước ngọt của Triển Ngải Bình khựng lại, môi cô giật giật, không phản đối.
Cố Thịnh ý thức được mình nói lỡ, anh cười trêu nói: "Nếu như cô ép tôi ăn, vậy tôi đành ăn thôi."
Triển Ngải Bình cắn ống hút: "Tùy anh, thích ăn thì ăn, lên xe lửa đi."
Cô đạp bắp chân của anh thêm một cái nữa: "Cu li của chị, anh tự mình khuân đồ đi."
Vừa dứt lời, cô ôm nước ngọt lên xe lửa, ngược lại hành lý của cô đều bị người nào đó "giành" lấy. Cô hả, làm một quý bà tay không là được rồi, ra ngoài dẫn theo một người bốc vác hiền lành.
Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn luồn vào xe lửa của cô, Cố Thịnh ở lại chỗ đó kéo đuôi mắt lên, anh đè vành mũ, cũng đè xuống ý cười, đi theo sau lưng cô.
Chuyến đi này đường xá xa xôi, chừng mấy ngày đường xe. Cố Thịnh mua hai vé giường nằm, vừa khéo là giường trên giường dưới. Toa xe của đoàn tàu này vẫn tính rộng rãi, giường nằm chỉ có giường hai tầng, giường hai tầng được sơn màu xanh lá, bên trên trải một tấm khăn trải giường trắng mỏng manh, có nhiều chỗ đã bị giặt đến ố vàng rồi.