"Thật hả, tớ cảm thấy cậu đang nói mát, sao càng nói càng đáng sợ rồi." Mặt Tạ Uyển như sắp nứt ra: "Cậu có thể sinh con cho Cố Lão Ngũ, vậy tớ có thể mang thai Na Tra."
Triển Ngải Bình: "Chúc cậu sinh ra một Tiểu Na Tra."
Cúp điện thoại, tạm biệt người bạn thân, nhưng không hiểu sao người đi qua cô lại là một nét mặt khác.
Ví dụ như giảng viên trong trường, cô dạy học ở đây một quãng thời gian, cũng nhận được sự kính yêu của học sinh, hơn nữa cô ở trong ký túc xá trường, tất cả mọi người đều tin —— Trăm nghe không bằng một thấy.
"Cô Triển gả cho một người chồng tốt."
"Chồng cô ấy lại biết thương người, hai người là thanh mai trúc mã, là hai đứa nhỏ vô tư, hôm hai người họ kết hôn rất long trọng…"
"Nếu như người ta không tốt, sao cô Triển có thể theo quân qua bên chỗ anh ấy."
Đặc biệt là Diệp Phương Tĩnh tin tưởng không nghi ngờ: "Tôi cũng muốn có một trúc mã si tình!"
Vậy có lẽ chính là —— Đời như đùa, đùa như đời.
*
Triển Ngải Bình thu dọn xong hành lý. Hôm xuất phát, mặt trời chói chang, những đồ đạc trong nhà cái tặng cái bán, đều bị cô dọn ra ngoài hết, bây giờ trong nhà rỗng tuếch, chỉ còn dư lại những đồ gia dụng sẵn có.
Ngày hôm qua, Triển Bác gọi điện thoại cho cô, gần đây sau khi ông ta biết cô với Cố Thịnh nhận giấy kết hôn thì rất vui mừng, xem ra là hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn đã liên lạc với ông ta, Triển Bác bảo cô qua bên kia phải làm một người vợ đảm đang.
Triển Ngải Bình vẫn cạnh khóe như thường, khiến Triển Bác suýt chút nữa lại lòng như tro tàn.
Cô không mang bao nhiêu đồ, đương nhiên, cũng mang theo không ít, cô dọn ra hai thùng sách thuốc, còn có quần áo, ngoài ra có kim châm và dược phẩm, còn những món đồ khác thì qua bên kia rồi từ từ mua thêm.
Hai thùng sách thuốc không dễ vận chuyển, Triển Ngải Bình tự làm một chiếc xe đẩy nhỏ, đặt hai thùng sách lên, sách rất nặng, may mà sức của cô và Cố Thịnh đều không yếu.
Sáng sớm Cố Thịnh đã tới đón cô, mua cho cô không ít đồ ăn, trái lại hành lý của anh không có bao nhiêu, thấy hai thùng sách của cô thì cười nói: "Mang nhiều sách như vậy sao?"
"Làm thầy thuốc sao có thể thiếu sách thuốc?" Tuy rằng có lẽ cô cũng không cần phần nhiều trong đó, nhưng vì để sau này khiến người ta tin tưởng y thuật
của cô, cô phải đóng một giá sách.
Mấy ngày nay cô cũng không phải thật sự ở nhà rảnh rỗi, cô mượn vài cuốn sách y học cổ, một phần sách trong đó là tự tay cô chép lại, còn có vài cuốn là dựa theo trí nhớ của cô để viết ra.
Đã từng làm nghề y nhiều năm, bản thân cô cũng biên soạn mấy quyển sách thuốc, hiện tại dựa vào ký ức viết ra những ca bệnh đã từng chữa cũng không khó.
Đến lúc đó, cô cầm sách thuốc của mình, cứ nói là những lão tiền bối khác đưa, cũng tiện giải thích lai lịch.
Cố Thịnh tiện tay lật ra mấy quyển: "Không định làm cô giáo nữa, quyết định đến bệnh viện làm bác sĩ rồi hả?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Ừ, làm bác sĩ, không chỉ trị bệnh, còn trị anh."
Cố Thịnh hừ cười một tiếng: "Học tập những bác sĩ khác nhiều một chút, đừng làm lang băm."
Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Sao không phải là người khác học tôi? Tôi đã nói với anh là tôi rất lợi hại."
"Tôi không tin."
Cố Thịnh hiếu kỳ hỏi cô: "Rốt cuộc là cô học Trung y hay là Tây y vậy? Sao sách thuốc tạp nham thế?"
Nội dung trong sách thuốc cũng thật sự khiến người xem đau đầu, khiến người ta trông như hiểu nhưng lại không hiểu, miêu tả trên sách vẫn khác với những chứng bệnh thật sự trong thực tế. Dù sao bệnh nhân bị bệnh cũng sẽ không dựa theo những căn bệnh tiêu chuẩn từng có.
Đọc nhiều sách thuốc hơn, không có nghĩa là thật sự hiểu y thuật, làm nghề y cũng là một chuyên môn có kinh nghiệm học vấn đáng kể.
"Trung Quốc và Phương Tây kết hợp không được sao?"
Cố Thịnh thổn thức: "Thôi xong, vừa nghe đã thấy không đáng tin."
"Có đáng tin hay không không phải dựa vào anh nói."
Triển Ngải Bình cười ở bên cạnh vỗ vỗ anh: "Yên tâm, sau này anh ngã bệnh thì tôi chữa cho anh, tôi chích cho anh, tôi cho anh uống thuốc, Ngũ Lang, nào, há mồm, uống thuốc!"
"Anh còn chưa từng thấy dáng vẻ tôi mặc áo blouse trắng nhỉ?"
Cố Thịnh: "…"
Cưới một người vợ làm bác sĩ sao cũng làm người ta phát sợ thế.
Người nên uống thuốc rốt cuộc là ai?