Cố Trạch Ngạn: "Thật ra anh rất hy vọng hai chúng nó sống tạm bợ với nhau, nhưng điệu bộ tranh đấu này của chúng nó, ai nhìn mà có thể cảm thấy hai chúng nó có thể chịu đựng được nhau?"
"Vợ chồng bình thường chẳng qua cũng chỉ cãi vã thôi, hai chúng nó là kiểu người biết đánh nhau, thân thủ của Bình Bình em cũng không phải không biết… Con trai của em… Em cũng không phải không biết… Hai chúng nó như hai phần tử nguy hiểm ở cùng một chỗ, đó là vụ nổ hóa học đấy."
"Miệng nó nói sống tạm, đánh nhau sao mà tạm được? Nó cưới Bình Bình vào nhà, anh cảm thấy chúng ta như có thêm một đứa con trai vậy."
Tần Anh: "Cũng cảm giác như là hai anh em ở chung với nhau đúng không?"
Cố Trạch Ngạn: "Hai đứa chúng nó sẽ không phải chính là hai anh em cùng nhau sống tạm qua ngày đó chứ? Bình Bình mà đứng bên cạnh nó giống như em trai của nó vậy, trên đầu thằng năm có bốn thằng anh chèn ép nó đã lâu, nó muốn có thêm một thằng em trai đấy."
"Đây là loạn luân!"
Tần Anh: "… Anh đừng nói bậy, giữa nam nữ nào có tình anh em gì."
Tần Anh nghĩ một hồi mới nghĩ được một ý: "Nếu không để em gái nó qua đó đi, quan hệ của Tiểu Muội với Bình Bình rất tốt, có chị gái như Bình Bình chăm sóc, chúng ta cũng có thể yên tâm."
Người đàn ông mà con gái nhỏ thích cũng ở bên kia, lúc trước cứ la hét muốn qua đó, nhưng người ta không thích con gái nhỏ của bà, bọn họ cũng không muốn con gái chạy tới đó, nhưng con gái thích, bọn họ có thể làm sao?
Tần Anh bị con gái nhỏ của mình nài nỉ mỗi ngày, sớm đã mềm lòng, hiện tại nghĩ… Dứt khoát đưa nó qua kia cho rồi.
Có anh trai chị dâu nó ở đó, không chịu được oan ức, nó cũng có thể thuận tiện điều hòa quan hệ của anh năm chị năm nó.
Cố Trạch Ngạn hít vào một ngụm khí lạnh: "Đầu con trai em bị lừa đá rồi, đầu em cũng bị lừa đá theo, lại nghĩ ra ý xấu, để Tiểu Muội qua, em còn ngại không đủ tạo thành hỗn loạn hả?"
"Bình Bình thành chị dâu nhỏ nó, con gái em e là không chấp nhận được đâu."
Tần Anh thở dài một hơi: "Con trai con gái đều là cục nợ."
Cố Trạch Ngạn do dự: "Nếu không để nó qua đó thử xem? Chỉ là anh có hơi… Cảm thấy… Nếu như nó thấy anh năm chị năm nó ở chung, nói không chừng, nói không chừng nó nghĩ thông suốt, cũng có thể không quá cố chấp, con gái của anh tại sao phải thích thằng nhãi như vậy chứ?"
Tần Anh: "Đầu anh mới bị lừa đá đó, cách mà anh nghĩ ra còn gớm hơn em!"
"Em chỉ sợ… Em chỉ sợ Tiểu Muội căn bản không muốn kết hôn."
Cố Trạch Ngạn: "…"
Tần Anh: ". . . . . ."
"Suy nghĩ thêm đi."
"Nó còn không biết anh năm nó kết hôn."
"Bảo nó học hỏi chị Bình Bình của nó nhiều chút, sau này cũng tránh cho bị đàn ông thối tha bắt nạt."
"Vậy cũng đúng."
…
Người quen kết hôn dẫn đến một vấn đề chính là —— Người quen biết hai người họ nhiều lắm.
Triển Ngải Bình cũng không thể tránh khỏi nhận được vài cuộc điện thoại "quan tâm", trong đó có bạn thân từ nhỏ - Tạ Uyển của cô, cũng là hàng xóm cũ quen biết trong đại viện, hiện nay làm giáo viên tiểu học.
Có thế nào cô ấy cũng không tin cô sẽ kết hôn với Cố Thịnh, ở trong điện thoại gào to: "Triển Ngải Bình, Triển Đại Bình Bình, cậu thật sự gả cho Cố Thịnh rồi hả? Làm sao cậu có thể gả cho Cố Lão Ngũ chứ?"
Triển Ngải Bình chỉ có thể bình tĩnh nói: "Tớ với anh ta sống tạm bợ thôi."
Ngoại trừ câu nói này, cũng rất khó khiến người ta tin tưởng những chuyện khác.
"Sống, sống tạm bợ?"
Triển Ngải Bình: "Đúng, sau này tớ với anh ta sống tạm xem sao, nếu thích hợp, nói không chừng sẽ sống với nhau cả đời."
Tạ Uyển cũng khiếp sợ tới choáng váng: "Cậu còn dự định sống cả đời với anh ta?"
"Cậu thật lòng?"
Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Thật lòng, tớ thậm chí muốn theo quân qua bên chỗ anh ta."
Tạ Uyển: "Đầu cậu bị úng nước hả? Cậu đang ở Thượng Hải đó! Người nào cũng muốn ở lại Thượng Hải, cậu còn chạy đi."
Triển Ngải Bình: "Thấy chán rồi."
Tạ Uyển: "…"
"Ở bên Cố Lão Ngũ sẽ không tẻ nhạt."
Tạ Uyển: "Cậu muốn đánh nhau với anh ta sao?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng vậy, đánh nhau với anh ta."
Tạ Uyển một lời khó nói hết: "Chờ mấy năm nữa lúc tớ kết hôn, e là cậu cũng sẽ cưới lần hai."
"Lão Triệu lập sòng, đánh cược hai cậu khi nào chia tay."
Triển Ngải Bình: "Vậy cậu đánh cược bọn tớ cả đời không rời."
Tạ Uyển: "Tớ cược là trong vòng ba năm các cậu sẽ ly hôn."
Triển Ngải Bình: "Tạm biệt, ba năm sau nói không chừng cậu có thể nhìn thấy con của tớ với Cố Lão Ngũ đó."