Chờ ông mắng xong, Cố Thịnh miễn cưỡng nói: "Con không ly hôn."
Dựa vào bản lĩnh kết hôn, vì sao phải ly hôn?
Cố Trạch Ngạn: "Cha với mẹ con đều đoán được, không phải con mang ân báo đáp sao, mẹ nó con không coi nghĩa khí ra gì, con hỗ trợ còn chưa tính, trò đùa sao có thể coi là thật, rốt cuộc con muốn làm gì?"
Cố Thịnh bị mắng nửa ngày, anh cũng tức giận: "Con thì sao, cũng không ý gì khác, chính là muốn để cha xui xẻo đấy, lão Cố à. Lúc trước không phải cha nói, nhà ai cưới Triển Ngải Bình nhà người đó xui xẻo à, giờ Triển Ngải Bình là con trai cha cưới đấy."
"Giờ cha xui xẻo rồi, ha ha."
Cố Trạch Ngạn cũng bị thằng nhóc này làm tức chết rồi: "Nếu như con ở bên cạnh cha thì cha sẽ đánh chết con, đánh chết thằng nhóc oắt con."
Cố Thịnh giễu cợt một tiếng: "Nhưng cha không đánh lại được con đâu, đừng nghĩ con là con trai cha, đáng tiếc trong cái nhà này con cao nhất, con đánh nhau cũng lợi hại nhất đó."
Cố Trạch Ngạn: "Con đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"
"Đã đủ từ lâu rồi."
"Con cuối cùng vẫn không ly hôn?"
"Không ly hôn, con không ly hôn đấy, con sẽ không ly hôn, để cô ấy làm con dâu cha."
"Con không thích ai khác, giờ chỉ muốn thấy cô ấy làm con dâu cha thôi."
Cố Trạch Ngạn: "…" Thằng nhãi này muốn ăn đòn nhỉ.
Lẽ nào anh vốn muốn ly hôn nhưng lần này lại bị ông kích thích?
Cố Trạch Ngạn hỏi anh: "Rốt cuộc con muốn thế nào?"
"Không muốn sao cả, cha và mẹ yên tâm đi, con với cô ấy sống tạm bợ với nhau, cũng để cho hai người có thêm con dâu." Cố Thịnh cười nói.
"Sống, sống tạm bợ?" Cố Trạch Ngạn suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, thằng nhãi chết bầm này sống tạm bợ với ai không được, một hai phải sống tạm bợ với con gái nhà họ Triển.
"Con sống tạm bợ với ai mà không được, sao cứ phải sống tạm bợ với con bé?"
"Các con còn chê lúc nhỏ đánh nhau cãi nhau chưa đủ à?"
Cố Thịnh nói: "Con thực sự chỉ muốn sống tạm bợ với cô ấy."
"Giờ Triển Ngải Bình là vợ con, con phải chậm rãi trừng trị cô ấy."
"Con, muốn dạy dỗ cô ấy thật ngoan ngoãn."
Sau khi nói ra mấy câu sau, Cố Thịnh vô cùng thô bạo cúp điện thoại.
*
Đồng chí Cố Trạch Ngạn bị cúp điện thoại chỉ cảm thấy huyết áp mình tăng cao, nghe xem thằng nhãi này nói gì thế?
"Sống tạm bợ, sống tạm bợ, hai vợ chồng sao có thể sống tạm bợ được chứ, nó còn sống tạm bợ với Bình Bình, em nói xem có phải đầu óc nó bị lừa đá không?"
Tần Anh nói: "Trước đó anh còn nói thằng năm giống anh nhất cơ mà."
Cố Trạch Ngạn: "…"
Tần Anh thở dài một hơi, bà nghĩ thông suốt rồi, khuyên bảo Cố Trạch Ngạn: "Bình Bình làm con dâu chúng ta cũng rất tốt, em thích cô bé Bình Bình này, anh xem, cũng vừa hay thích hợp, hai đứa nhỏ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, hai nhà biết gốc biết rễ, Bình Bình lại là cô gái tốt, thằng năm chúng ta cũng không tệ, chỗ béo bở không để người ngoài…"
Cố Trạch Ngạn trừng mắt nhìn bà: "Mệt em còn không ngại nói ra mấy lời này."
Tần Anh trừng ông: "Làm sao? Tại sao em phải ngại chứ?"
Cố Trạch Ngạn hỏi: "Em, em còn nhớ khi thằng năm còn bé, mỗi ngày em đều bảo nó thế nào không?"
"Bảo nó học tập Bình Bình nhà hàng xóm! Nói nó còn không bằng Bình Bình! Ai u thằng năm nhà chúng ta còn không cao bằng Bình Bình, sau này bị Bình Bình gọi là chị thì cũng thôi đi…"
Tần Anh tái mét mặt mày: "Hai người chúng nó vì sao lại trở thành vợ chồng thế?"
Cố Trạch Ngạn: "Đúng vậy, anh cũng muốn hỏi đây, vì sao chúng nó lại trở thành vợ chồng được?"
"Mới nãy em có nghe nó nói trong điện thoại không? Nó cưới Bình Bình chính là vì đối phó với người cha là anh đây, nó còn muốn dạy dỗ Bình Bình, lòng trả thù của thằng sói con này quá nặng."
Ngược lại Tần Anh lạc quan hơn: "Nói không chừng chỉ là sống tạm thôi, hai đứa nhỏ đều lớn rồi, chắp vá với nhau, cả đời cũng trôi qua thôi, Ngải Phi Hồng đi rồi, chúng ta chăm sóc con gái giúp cô ấy, thằng năm cũng sẽ không bắt nạt con bé quá đáng đâu."
"Có thể nó thích Bình Bình đấy."
Cố Trạch Ngạn: "Em sờ lương tâm em hỏi thử xem, em có tin lời như thế không?"
Tần Anh: "…"