Cố Thịnh: “Đồng chí Triển, anh nhắc nhở em, hôm nay em đã làm gì nói cái gì, anh đều sẽ lấy một quyển sổ nhỏ ghi lại, họ đều biết giáo quan Cố anh thù dai nhất, em liệu mà làm.”
Ma men vỗ mặt của anh, đắc ý nói: “Anh có thể làm gì em nào?”
Cố Thịnh bật cười: “Đã mấy tuổi rồi?”
Ma men vui vẻ nói: “Hôm nay kiếm được rất nhiều tiền, bán được rất nhiều cá, em rất vui…”
“Mai Mai phẩm vị của cô ấy không tốt, cô ấy không hiểu niềm vui kiếm tiền, bây giờ em là một tục nhân…”
Trước đây, Triển Ngải Bình lớn lên ở đại viện giống như Cao Kinh Mai, cô cũng không quá quan tâm tới tiền, mà quan tâm thứ khác, ví dụ mặt mũi, danh tiếng, cô muốn làm người lợi hại nhất, không nhất thiết là vì lợi ích tiền bạc, mà là thích được người khác ngưỡng mộ.
Mà bây giờ…đồng chí Tiểu Triển cảm thấy tiền là thiết thực nhất, kiếm tiền mua đất! Có lẽ trong xương của con người đều thích mua đất! Lập sản nghiệp! Trữ đất! Cô đi hỏi thăm rồi, từ sau khi Thâm Quyến khởi động mô thức bán đất, nơi khác cũng bắt đầu lần lượt bán đất, Quế Thành cũng có đất cần bán, đất bây giờ rẻ, mấy tệ một mét vuông, cô muốn mua đất xây nhà!
Cô còn muốn mua tứ hợp viện.
Đợi sau này già đi, mộng tưởng đều có nhà ở khắp nơi trên cả nước, mùa đông muốn tới ven biển nghỉ dưỡng là có thể tới ven biển trải qua mùa đông, muốn đến đông bắc trải nghiệm tượng băng đèn băng, cô sẽ tới đông bắc…đợi Cố Thịnh nghỉ hưu, họ sẽ đi rất nhiều nơi.
Triển Ngải Bình mơ rất đẹp, ngày hôm sau thức dậy có hơi đau đầu, Cố Thịnh nấu canh giải rượu cho cô, còn giúp cô lau người, Triển Ngải Bình ngọ nguậy trên người anh, lẩm bẩm cảm thán: “Mai Mai, tôi thật sự đã cưới được một cô vợ tốt đảm đang.”
Cố Thịnh: “Em còn chưa tỉnh rượu?”
“Kiếp sau em làm đàn ông anh làm phụ nữ, em kiếm tiền nuôi anh.”
Cố Thịnh bật cười: “Bây giờ em đã kiếm tiền nuôi anh rồi, Bình Bình, anh muốn xe.”
Thử hỏi có người đàn ông nào không thích xe? Cho dù không thể lái xe, mua một chiếc xe để trong nhà, đều có cảm giác an ủi trái tim, nhìn là vui.
Triển Ngải Bình: “?”
Nhưng nhà họ muốn mua đất xây nhà trước.
*
Lúc bây giờ, ngoài nhà công thuộc đơn vị, cá nhân không thể sở hữu nhà xe riêng, đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là không thể mua xe, mà phải dùng một hình thức khác để mua.
Sau khi cải cách mở cửa, mở ra kinh tế cá nhân, mở xưởng tư nhân, quán trà dầu do Triển Ngải Bình bọn họ mở cũng có giấy phép doanh nghiệp, nếu đạt đủ các điều kiện, làm xong thủ tục, dùng “đáp ứng nhu cầu kinh doanh sản xuất” làm mục đích, có thể xin mua xe hơi.
Cho nên nhà họ muốn mua xe quả thật có thể xin mua một chiếc.
Thế nhưng…
Triển Ngải Bình đá Cố Thịnh một cái, thầm nghĩ anh đúng là đồ phá sản, vừa mở miệng đã sư tử gầm, năm 80 mua xe đắt hơn xây nhà nhiều, mua một chiếc xe rẻ nhất, xe jeep loại nhỏ, cộng thêm thuế mua đã tốn ba mươi nghìn tệ.
“Mua xe cái gì? Loại xe jeep nhỏ đó anh còn chưa ngồi đủ à?” Loại xe jeep nhỏ ba mươi nghìn tệ này cũng là xe xuất hành của rất nhiều công vụ, đừng dùng mắt nhìn sau này để nhìn xe bây giờ, loại xe jeep nhỏ này, cao nhất có thể lái tới năm sáu mươi mã, tới mùa đông, còn thường không đánh lửa được, đúng là ha ha ha ha.
Triển Ngải Bình nói: “Trong bộ đội nhiều xe như thế, em bảo Mai Mai đi mượn cho anh vài chiếc lái chơi.”
Cố Thịnh khoanh tay nói: “Anh có tài xế riêng.”
Chủ nhiệm Cố ra ngoài làm việc đều có tài xế nhỏ phụ trách lái xe, người khác huấn luyện, anh ngồi xe đi theo, nói thật, rất nhiều xe quân dụng, quả thực anh đã ngồi nhiều rồi, quen tới mức không thể quen hơn.
Triển Ngải Bình ghét bỏ nói: “Đúng vậy, anh có tài xế riêng, anh còn muốn mua xe, đừng làm lãnh đạo nữa, đi làm lính tuyến đầu lái xe cho lãnh đạo, thỏa mãn dục vọng lái xe mỗi ngày của anh.”
Cố Thịnh chậc chậc: “Vợ à, vừa nhắc tới tiền em đã trở mặt, mới nói muốn nuôi anh.”
“Mặt của phụ nữ, biến hóa nhanh thật.”
Triển Ngải Bình ôm anh an ủi: “Anh năm, nhà chúng ta phải mua đất xây nhà trước, bây giờ mua chiếc xe rẻ nhất cũng mất ba mươi nghìn tệ, còn không tiện lái, chúng ta mua đất xây nhà lầu trước, ba mươi nghìn tệ có thể xây được ba tòa lầu, anh nghĩ xem, ba tòa lầu và một chiếc xe, cái nào lời hơn?”
Cố Thịnh sờ mũi: “Xây nhiều nhà như thế làm gì? Cho thuê? Em thu được mấy tệ tiền thuê như thế, khi nào mới hồi vốn?”
Triển Ngải Bình khuyên anh: “Bây giờ vừa mới bắt đầu bán đất, giá đất quanh trạm xe lửa mới bốn năm tệ, em định đi mua vài trăm mét vuông, xây một tòa lầu bên trạm xe lửa, dời quán trà dầu và quán cá nướng tới lầu 1, lầu khác có thể làm khách sạn, mở bên trạm xe lửa, chắc chắn sẽ không lỗ.”