Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 692 - Chương 692. Nướng Cá 3

Chương 692. Nướng cá 3 Chương 692. Nướng cá 3

Triển Ngải Bình còn làm hai loại trà đá giảm nhiệt, nấu trà đá xong, bỏ vào trong ngăn mát, buổi tối mở bán, ăn đồ nướng mát lạnh sảng khoái.

Ngày quán cá nướng khai trương cũng không có gì phải uống, Triển Ngải Bình chỉ bảo Tôn Khải Lượng nướng cá ở cửa, mùi thơm cá nướng đó bay theo gió, rất nhiều người đều theo mùi thơm mà tới.

“Bếp nhỏ tư gia này biến thành quán cá nướng rồi? Sao bên trong trống như vậy?” So với bếp nhỏ tư gia lúc trước, quán cá nướng hiện tại quả thực trang trí đơn giản hơn nhiều, đã tháo bỏ bàn ghế băng ghế hoa văn, vừa nhìn đã không biết là hàng đã qua sử dụng mấy đời rồi.

“Mùi cá nướng này rất thơm, vãi chưởng, cái vị này.”

“Cho tôi một nồi cá nướng uống vài chai bia đi!”

Mùi cá nướng hấp dẫn mười mấy bàn người, Triển Ngải Bình cũng dẫn bạn bè thân thích tới góp vui, gọi một nồi cá nướng và các loại đồ nướng, cá nướng xong, kích cỡ lớn đã được cắt ra, da cá hai mặt đều vễnh lên, vảy cá được nướng tiêu thơm giòn, tưới nước xốt cay điều chế riêng đỏ au.

Cá nướng ở trong nước đỏ, trên thân cá còn rắc đậu phộng rang, củ cải muối, dưa, khoai tây lát, sợi củ cải…cả một nồi cá nướng trông cực kỳ thơm ngon cay giòn.

Cao Kinh Mai ăn tới tấm tắc không ngớt, trước đây cô ấy không thích ăn cay lắm, bây giờ càng ăn càng thích cay, không cay không được, vừa ăn cay vừa uống rượu, sảng khoái biết bao nhiêu.

“Bình Bình, nào, hai chúng ta uống!”

Cao Kinh Mai kéo Triển Ngải Bình ăn cá nướng uống bia, cảnh đó cực kỳ hào sảng, cô ấy vừa uống vừa mắng: “Đàn ông là cái thá gì, chị em tốt, chiến hữu tốt, nào, chúng ta uống rượu!”

Cao Kinh Mai thật sự uống giỏi, những năm nay cô ấy cũng sống không quá dễ dàng, tính cách cứng cỏi thẳng thắn, bởi vì tính cách mà chịu không ít đàn áp, sao có thể không ấm ức?

Triển Ngải Bình cười, uống rượu cùng cô ấy: “Đúng vậy, đàn ông là cái thá gì, chúng ta uống rượu nào.”

Cô một ly tôi một ly cực sảng khoái.

Cố Thịnh ở bên cạnh chăm con, cách xa hai con ma men này, Lục Trình, Cố Viện, Cố Sâm uống trà đá, ba đứa trẻ choai choai ăn rất khỏe, còn ăn khỏe hơn người trưởng thành, một nồi cá không đủ, họ gọi hai nồi cá, thậm chí ba nồi cá.

Cố Viện nói: “Thằng nhóc mới lớn ăn nghèo ông cha, may mà mẹ của chúng ta mở tiệm nuôi anh trai.”

Cố Sâm: “Nói giống như em ăn ít một miếng vậy?”

Lục Trình xưa giờ không nói nhảm, một mình cậu ấy ăn rất nhanh, ba người họ một bàn, một bàn ba nồi, đũa bay khắp nơi.

Cố Viện cảm thấy mình lỗ, không ăn nhiều bằng hai con hổ đói đầu thai này, cô bé hối hận nói: “Sớm biết chúng ta muốn ăn ba nồi, tại sao không chia mỗi người một nồi?”

Lục Trình và Cố Sâm chiếm tiện nghi nên im lặng.

Cố Viện tức điên: “Các anh còn ăn! Các anh còn ăn! Để cái đuôi cá lại cho em!”

Cố Viện ôm bát, chạy đến ngồi bàn của cha và em gái, Tiểu Miên Hoa ăn chậm, Cố Thịnh cũng từ từ ăn, anh không thể giành với con gái.

Cố Viên oán giận nói: “Cha, mẹ con và dì Cao đều sinh mèo đực, cha xem hai người họ, hai người này ăn cá không nhả xương, lưỡi cuốn lại cuốn cả thịt cá đi, sao không mắc cổ bọn họ chứ.”

Cố Miên nói: “Chị, chị cũng ăn rất nhanh!”

“Em, đó là em ăn quá chậm!”

Ngày khai trương, trong quán cá nướng vô cùng náo nhiệt, sau đó có thêm mấy chục bàn, cuối cùng uống rượu đoán số, chém gió…quả thực muốn lật cả nóc nhà lên.

Cuối cùng Cao Kinh Mai uống say, cô ấy kéo Triển Ngải Bình nói: “Nếu chồng cô có lỗi với cô, tôi giúp cô giết anh ta, tôi ra tay, sạch sẽ dứt khoát, răng rắc một cái như vậy thôi…”

Triển Ngải Bình cũng say, cô cười ha ha: “Không cần cô ra tay, tôi tự giết chết anh ấy.”

Cao Kinh Mai: “???”

“Chưa chắc cô đánh lại lão Cố nhà chúng tôi.” Triển Ngải Bình vỗ vai của cô ấy: “Tôi tự ra tay thì hơn.”

“Đã là thời đại nào rồi còn đánh đánh giết giết, nếu anh ta dám có lỗi với cô, tôi sẽ phế anh ta, cho anh ta không thành đàn ông.”

Cao Kinh Mai sóng vai với cô, đầu đột nhiên tỉnh táo chút ít: “Chị em, tâm tư này của cô cũng rất thâm độc.”

Triển Ngải Bình: “Vậy sao? Tôi thâm độc?”

Cao Kinh Mai: “Chồng cô đang ở bên cạnh nghe kìa.”

Triển Ngải Bình: “Ồ.”

Triển Ngải Bình quay đầu nhìn thấy Cố Thịnh mặt không cảm xúc ở sau lưng, đầu óc cô ngưng trệ, bởi vì uống rượu, đột nhiên không nhớ ra vừa nãy đã làm gì.

Cô bò lên lưng của Cố Thịnh: “Anh năm Cố cõng em về nhà, đi, buồn ngủ rồi, muốn nôn.”

Cao Kinh Mai trực tiếp ngủ ở quán cá nướng, Cố Thịnh cõng người phụ nữ say mèm này về, mấy đứa trẻ đạp xe đạp chạy.

Triển Ngải Bình bị gió bên ngoài thổi, có hơi tỉnh táo, vỗ vỗ mặt của anh, gọi một tiếng: “Đồ chó.”

Bình Luận (0)
Comment