Hai năm qua chị dâu La và Triển Ngải Bình mở quán trà dầu kiếm được không ít tiền, chị ấy khẽ cắn răng, dự định mua miếng đất xây nhà, nhà cửa ở quê nhà đã sửa chữa, chị ấy muốn xây một căn nhà nhỏ ba tầng ở trong thành phố, tầng một làm cửa hàng, tầng hai, ba để ở.
Chị ấy mua vị trí không tệ, ở một nơi gần cảnh khu, bởi vì diện tích không lớn, chỉ tốn không tới hai ngàn đã lấy được, vừa nhận được chị ấy đã vội vàng cất nhà, La Chí Quốc cứ mặc kệ.
Tiền vợ kiếm được đều cầm ở trong tay mình, anh ta muốn tự quyết định cũng không cướp được, chỗ tốt duy nhất chính là tiền tiêu vặt mỗi tháng trở nên nhiều hơn, trong nhà thỉnh thoảng thêm mấy món đồ mới, gần đây ngủ bằng nệm lò xo cũng thật là thoải mái.
"Chờ căn nhà kia của chị xây xong, Tiểu Triển, chúng ta mở một chi nhánh quán trà dầu, bây giờ rất náo nhiệt, mở thêm mấy quán nữa."
La Chí Quốc cảm thán: "Lẽ nào ham muốn của phụ nữ đều là mua nhà sao?"
"Có chỗ ở mới an tâm." Lúc mua thiết bị điện, chị dâu La xoắn xuýt rất lâu, nhưng nếu là mua đất xây nhà, chị ấy cũng không hề do dự chút nào, chị ấy bớt ăn bớt mặc cũng phải xây lên một căn nhà của riêng mình.
Trước đây trước khi lấy chồng, trong nhà nhiều anh chị em, nhà của nhà mẹ đẻ không có phần của chị ấy, sau này gả tới nhà họ La, tuy nói là thành vợ chồng, là người một nhà, thế nhưng ở nhà chồng, khó tránh khỏi cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Bây giờ là nhà do chính chị ấy tự tay kiếm tiền xây, việc đó cũng không giống nhau, chị ấy là chủ nhân căn nhà!!!
Thật hãnh diện.
Hiện tại chị dâu La ăn mặc trẻ hơn trước đây mười tuổi, mặc quần áo thời thượng, quần ống loe gì đó, chị ấy cũng mặc, uốn tóc ngắn, chị ấy còn muốn học khiêu vũ gì đó.
La Chí Quốc yêu thích câu cá, anh ta không muốn bị giày vò, còn cảm thấy đám phụ nữ các chị thích làm khổ nhau.
Chị dâu La cũng rất ghét bỏ anh ta: "Anh đó, chính là một con cá mặn bên bờ."
La Chí Quốc: "…"
Chị dâu La cũng không sợ anh ta chút nào, có tiền có tự tin, nếu ly hôn chị ấy cũng có thể một mình nuôi sống đứa nhỏ, cũng có thể ở nhà lớn, còn sợ người đàn ông như thế à?
Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, chị dâu La coi như đã hiểu được, chị ấy cảm thấy làm phụ nữ, thì cũng không thể mỗi ngày ngây ngốc ở nhà làm việc nhà trông con, nhất định phải có một công việc, phải có năng lực tự mình kiếm tiền.
Chị ấy giáo dục con gái của mình, nói cho chị ấy biết nhất định phải đi làm, phải tay làm hàm nhai, không thể dựa vào đàn ông.
*
Tháng chín khai giảng, Tiểu Miên Hoa sắp lên tiểu học, cô bé cực kỳ không muốn đi học, mỗi ngày ầm ĩ với Triển Ngải Bình, "Mẹ con không muốn đi học, con không muốn làm bài tập."
Triển Ngải Bình vô cùng đau đầu: "Con không muốn đi học thì con muốn làm gì?"
Tiểu Miên Hoa: "Con muốn học mầm non cả đời đọc không được sao?"
"Con còn không biết xấu hổ." Triển Ngải Bình bóp khuôn mặt nhỏ của cô bé, "Con lớn như thế, mau đi học tiểu học."
Tiểu Miên Hoa: "Mẹ con bán trà dầu giúp mẹ."
Triển Ngải Bình: "Vậy con cũng phải học một vài thứ, không thể làm kẻ mù văn, ngoan, nghe lời đi học."
Cố Viện và Cố Sâm sắp 11 tuổi, Cố Viện và Lục Trình đã học cấp hai, Lục Trình lớn hơn hai người họ một tuổi, hơn 12, Lục Trình 12 tuổi nhổ giò nhanh chóng, chiều cao chừng một mét bảy, Cố Sâm một mét sáu, Cố Viện một mét năm, ba người bọn họ đứng chung một chỗ, giống như bậc thang, nếu không phải từ cao tới thấp, thì chính là từ thấp đến cao.
Ba người bọn họ học chung một trường học, cùng đi học, Cố Viên cực kỳ không muốn đi chung với hai người bọn họ, bị hai người họ kẹp lấy, cô nhóc chính là người thấp nhất, thực sự là uất ức, nhưng bọn họ vẫn phải cùng nhau đi học.
Anh trai Cố Sâm lớn hơn cô nhóc một lớp, cô nhóc và Lục Trình lại được phân chung một lớp, Lục Trình ngồi hàng cuối cùng, cô nhóc ngồi ở phía trước một chút.
Trước khi bắt đầu tiết học, Cố Viện nói với Lục Trình: "Hai ta lại chung một lớp, cho cậu làm lớp trưởng đó."
"Cậu làm đi, tôi không có hứng thú với chức lớp trưởng."
Sau khai giảng, Cố Viện làm lớp trưởng, mà Lục Trình không lên làm ủy viên lao động, cậu bé dùng ưu thế chiều cao tuyệt đối làm ủy viên thể dục, còn tiến vào đội tuyển trường, cậu bé và Cố Sâm đều trong đội bóng rổ, buổi sáng hai người tới trường cực kỳ sớm, trước tiên chơi bóng một lúc rồi lại lên lớp, chạng vạng cũng phải chơi bóng.
Cố Viện không có hứng thú chơi bóng rổ, cô nhóc cảm thấy vây quanh một quả bóng vòng tới vòng lui cực kỳ ngốc, còn không bằng chạy bộ, cô nhóc thích chạy bộ, bị người ta cản tới cản lui khiến cô nhóc vô cùng tức giận.
Nếu như còn không ném vào trong rổ, vậy thì càng tức!