Cố Sâm và Lục Trình cũng đang bắt đầu phát triển, trước đây khi còn bé, Lục Trình còn chưa chắc chắn đã đuổi kịp cô nhóc, bây giờ Cố Viện không đuổi kịp Lục Trình, cô nhóc bùng nổ tốc độ sẽ chạy rất nhanh, thế nhưng Lục Trình với ưu thế chân dài, bước chân bước đi lớn hơn, sức chịu đựng mạnh hơn cô nhóc, cậu bé với anh cô nhóc chính là hai cây sào tre.
Cố Viện cực kỳ ước ao đôi chân dài mảnh của hai người bọn họ, cô nhóc lặng lẽ phỉ nhổ với mẹ ruột Triển Ngải Bình: "Mẹ, rõ ràng đều là sinh đôi, mẹ nói xem tại sao chân của anh con vừa mịn vừa trắng vừa mềm chứ."
Bắp đùi của cô nhóc còn lớn hơn anh cô nhóc một chút, thật phiền.
Triển Ngải Bình nói: "Mỡ ít, đang phát triển, lộ gầy."
Cố Viện nói: "Mẹ, mẹ nói xem con có mập không?"
"Không mập, con gái lớn của chúng ta xinh đẹp như vậy." Triển Ngải Bình cười nhìn con gái, "Da của con và mẹ giống nhau, phơi một lát dễ trở thành gấu trúc trắng đen đan xen, mùa đông sẽ trắng trở lại."
"Anh của con bọn họ cũng đen trắng đan xen, đều là gấu trúc, đùi của anh con và Lục Trình thật là trắng, mặt trời không phơi trúng chỗ ấy."
Triển Ngải Bình nói: "Trước đây chân cha con cũng rất trắng, còn cao gầy."
Cố Viện: "Cha con cũng có lúc gầy?"
Triển Ngải Bình nói: "Sau khi làm lính ăn bánh màn thầu nên phình ra."
"Nhưng cha con không ăn bánh màn thầu."
Triển Ngải Bình: "Rèn luyện nhiều, nảy nở cơ bắp, bắp thịt cũng rắn chắc."
"Mẹ, anh của con bọn họ có trận đấu bóng chuyền ở cung thể thao thành phố, mẹ có đi xem không?"
Triển Ngải Bình vui vẻ nói: "Đương nhiên phải đi, năm ngoái con cũng đi xem."
Cố Viện nhấn mạnh trọng điểm nói: "Mẹ, trọng điểm là xem con, con là thành viên đội cổ động viên, nhảy thể dục nhịp điệu đó."
Triển Ngải Bình quả quyết hiểu ra, thành tâm ca ngợi: "Con gái của mẹ nhảy đẹp nhất."
"Đó là đương nhiên."
Cố Viện ôm tay Triển Ngải Bình khều khều: "Mẹ, lúc nào con mới cao hơn mẹ đây."
Triển Ngải Bình: "… Vậy con cũng chưa chắc cao hơn mẹ."
"Ai nói, trò giỏi hơn thầy, chờ em gái con cũng cao lên, mẹ chính là người lùn nhất cả nhà."
Triển Ngải Bình xoa mặt cô nhóc: "Còn là Tiểu Thang Viên mà mẹ yêu nhất không hả?"
"Vâng vâng vâng." Cố Viện ôm mẹ lén hôn hai cái, vui vẻ nói: "Thừa dịp cha con không ở đây hôn thêm hai cái."
Triển Ngải Bình ôm lại con gái của mình, trong lòng ấm áp và thỏa mãn, mặc dù là hai áo bông nhỏ lọt gió, thế nhưng con gái ruột đúng là tri kỷ được người ta yêu thích.
Theo thời gian trôi qua, bọn nhỏ cũng dần dần lớn rồi.
Đồng phục học sinh của những năm 80 rất đẹp, đều là quần áo thủy thủ cùng một màu, các cô gái là váy xanh xinh đẹp, Tiểu Miên Hoa đi học cực kỳ thích đồng phục học sinh váy xanh của mình, nửa người trên là áo sơ mi trắng, váy là váy liền không có dây đeo, chỗ làn váy có một vòng màu trắng mảnh nhỏ, rất tươi tắn mỹ lệ, chỗ cổ áo đeo khăn quàng đỏ tươi đẹp, sắc thái càng thêm rực rỡ đẹp đẽ.
Đồng phục học sinh cấp hai của Cố Viện gần giống vậy, váy thủy thủ màu xanh lam xinh đẹp, tóc dài ngang eo, vừa mảnh vừa dài vừa đen, sau khi học cấp hai, cô nhóc không hề thích những kiểu tóc lòe loẹt sặc sỡ, sau gáy tạo kiểu nụ hoa đơn giản, tóc dài xả xuống, trông vô cùng hăng hái lại đẹp đẽ, mái tóc dài làm cho cô nhóc dịu dàng hơn rất nhiều.
Một đống chiến hữu của Cố Thịnh muốn cướp làm thông gia với nhà anh.
Triển Ngải Bình kiên quyết không cho bọn nhỏ kết thông gia từ bé, để bọn nhỏ tự do yêu đương.
Cố Viện và Lục Trình học chung một lớp có không ít lợi, cô nhóc luôn tìm Lục Trình làm mấy việc thể lực, bảo cậu bé chuyển giúp sách và toàn bộ chùm hoa cổ vũ về phòng của cô nhóc.
Lục Trình tiến vào phòng của cô nhóc, thả đồ xuống, Cố Viện đi tìm đồ ăn, cô nhóc sắp đói chết rồi, Lục Trình đứng một mình trong phòng của cô nhóc, có hơi chật chội.
Lục học lớp một, lớp hai, cậu bé thường xuyên tiến vào phòng của Cố Viện, bọn họ còn từng chấm điểm lẫn nhau, tới bây giờ, lại tiến vào phòng của cô nhóc, luôn cảm thấy có hơi không phù hợp lắm.
Phòng của cô nhóc vẫn tính là sạch sẽ… Miễn cưỡng xem như là sạch sẽ, bởi vì đồ đạc trong phòng ít, ngoại trừ một cái giỏ đựng đồ chất đống đồ đạc linh tinh, thì vẫn tính là gọn gàng, trên tường dán vào không ít áp phích quảng cáo, trong không khí mang theo một mùi thơm thoang thoảng.
Lục Trình hơi nhíu lông mày, cố kiềm chế không giúp cô nhóc thu dọn giá sách xếp sách cao thấp lung tung và đống đồ linh tinh.
Nói thật, đồ trong phòng Lục Trình còn nhiều hơn cô nhóc, cô nhóc có một đống mô hình vũ khí, nhưng đồ của cậu bé đều được xếp gọn gàng có thứ tự, khắp nơi đều mang theo vẻ trật tự lạnh lẽo, cậu bé rất ghét lộn xộn bừa bãi.