Triển Ngải Bình đeo vòng tay vàng lên, vòng tay vàng nổi bật làn da trắng như tuyết của cô: "Cô cảm thấy quê? Không thích à, không thích thì cho tôi, mỗi tay tôi đeo một cái."
Cao Kinh Mai: "Cho dù tôi không đeo, tôi cũng phải để cho vợ của con trai tôi."
"Một chiếc vòng tay vàng lớn như vậy, cô nói xem nếu cắn thì có dấu răng hay không?"
Triển Ngải Bình: "… Vậy cô cắn cắn thử xem, chờ sau này vợ của con trai cô lấy được cái vòng tay này, bên trên có dấu răng của mẹ chồng cô ấy."
Cao Kinh Mai: "…"
Đồng chí Tiểu Cao suy nghĩ một lát vẫn quyết định không cắn.
Vòng tay vàng cho hai cô con gái nhỏ hơn một chút, Triển Ngải Bình đưa cho hai chúng nó xem, bảo hai cô bé đeo thử, Cố viện đeo trên tay không nỡ lấy xuống, cô nhóc giống với mẹ, là kẻ dung tục.
"Mẹ, thật đẹp, con có thể mang đi học không?"
Triển Ngải Bình lắc đầu: "Vậy cũng không thể, nhỏ tuổi đã đeo vòng vàng, thế cũng quá gây chú ý, mẹ mua vòng bạc cho các con được không?"
"Vòng vàng cất ở nhà."
Cố Viện tiếc nuối: "Dạ, vậy cũng chỉ có thể mang chơi ở nhà thôi."
Có vòng tay vàng, nhưng cô nhóc không thể mang ra ngoài khoe khoang, trong lòng hết sức ngứa ngáy, Cố Viện đeo vòng tay vàng chạy đi tìm Lục Trình khoe khoang, lén lút cho cậu bé xem vòng tay vàng trên cổ tay mình: "Đẹp nhỉ đẹp đúng không đẹp ha??!!"
Lục Trình bất đắt dĩ gật đầu: ".."
Lục Minh mua một cái vòng lớn Long Phượng Trình Tường, Lục Trình thật sự không có mặt mũi lấy ra.
"Cậu thích vàng?"
Cố Viện nói: "Cái nào đẹp cũng thích, phỉ thúy, ngọc hòa điền… Nghe nói nước ngoài còn có bảo thạch."
Lục Trình: "Không phải cậu nói muốn thi trường quân đội sao? Không phải cậu muốn nhập ngũ sao? Lính nữ cũng không thể đeo đồ trang sức."
Cố Viện nói: "Lính nữ thì không thể nghỉ, lính nữ binh lại không thể có thời gian riêng tư của mình sao? Tớ đeo đồ trang sức vào thời gian riêng tư thì ai quản, tớ vui vẻ, tớ muốn chụp ảnh."
Lục Trình lắc đầu một cái: "…"
Cậu không hiểu suy nghĩ của những cô gái này lắm.
Trên cổ tay Cố Viện và Cố Miên có thêm vòng tay bạc, là Triển Ngải Bình cố ý đi dạo chợ ngọc tìm thợ thủ công xuất sắc làm vòng tay bạc, rất đẹp, bản thân cô cũng làm một cái, khuyết điểm của vòng tay vàng là dễ bị oxy hóa.
Vòng tay bạc đeo trên tay người, nó sẽ duy trì nguyên trạng, không dễ bị oxy hóa; thế nhưng một khi vòng tay bạc bị bỏ không không đeo, chẳng bao lâu nữa sẽ oxy hóa biến thành đen.
Không đeo vòng bạc thì nhất định phải dùng túi đóng kín lại, ngăn cách không khí, sẽ không dễ bị oxy hóa thành màu đen.
Khuyêt điểm của vòng vàng, là quá dễ biến dạng, mỗi buổi tối đồng chí Tiểu Triển đẹo vòng tay vàng của mình, lúc trước mẹ cô cũng để lại cho cô một chiếc vòng tay vàng, hiện tại cô cũng để lại thêm mấy chiếc vòng tay vàng cho con gái cô.
Triển Ngải Bình hùng tâm tráng chí: "Chờ tương lai bọn nhỏ kết hôn, chuẩn bị mấy bộ trang sức bằng vàng!"
Nói đến vẫn phải nỗ lực kiếm tiền, một khi có dục vọng tiêu xài, vậy thì càng lúc càng xài nhiều.
Cố Thịnh: "… Khi nào chúng ta mua xe?"
"Chờ tương lai bọn nhỏ kết hôn, mỗi người một chiếc không tốt sao?"
Triển Ngải Bình: "…" Xe xe xe, luôn muốn mua xe.
"Bằng lái của em sắp thông qua rồi, chờ phê chuẩn đi, anh cho rằng mua xe dễ thế à, còn cần đủ thứ."
Nơi này cũng không phải đường thành phố lớn, mua xe vẫn phiền phức một chút, phải đặt trước.
Đợi đến năm tám mươi bốn, người một nhà chuẩn bị mua xe, lại bị chuyện khác trì hoãn, cả nhà Triển Ngải Bình bay đến thủ đô, đồng chí lão Cố tham gia duyệt binh, Triển Ngải Bình xin nghỉ cho bốn đứa nhỏ, dẫn bọn nhỏ đến xem duyệt binh.
Nhưng coi như muốn ở thì phải mua tứ hợp viện!
Triển Ngải Bình mang theo bốn đứa nhỏ bay qua, vừa hạ cánh, hai vợ chồng em trai Triển Minh Chiêu dẫn con tới đón bọn họ, nói buổi tối muốn đến một quán lâu đời ăn vịt quay.
"Chị, các chị cũng đã tới rồi."
"Viên Viên và Tiểu Miên Hoa lại cao lên, Viên Viên nhà chúng ta thật là xinh đẹp!"
Cố Viện cực kỳ quan tâm tới ăn uống: "Chúng ta sẽ đi ăn vịt quay! Muốn ăn vịt quay của một quán lâu đời."
Cố Tương Nghi nói: "Ăn, chắc chắn phải ăn vịt quay rồi!"
Mấy năm qua, các quán lâu đời ở thủ đô sống lại, hiện tại có một nhóm quán lâu đời được phục hưng mọc lên như nấm, các quan lâu đời ở khắp nơi trên cả nước đều nhặt lại chiêu bài của mình.
Triển Ngải Bình nói: "Không chỉ ăn vịt quay, còn muốn ăn xiên thịt dê, uống canh dê."
"Mấy ngày nay mọi người từ từ ăn." Hai vợ chồng Cố Tương Nghi dẫn bọn họ đến tứ hợp viện, biết cả nhà Triển Ngải Bình muốn qua, bọn họ đã sớm quét tước bố trí xong.
Lục Trình không đi với bọn họ, cậu bé muốn đến nhà ông ngoại.