Triển Ngải Bình dẫn ba đứa trẻ tiến vào trong tứ hợp viện, mỗi người một gian, vòi nước ở giữa sân, người một nhà đã quen ở nhà lầu đột nhiên vào ở tứ hợp viện có hơi không quá thích ứng.
Cố Viện nói: "Nơi này quá ít nước."
"Vòi nước không chảy nhiều nước lắm."
Không giống như ở Quế Thành, lúc nào cũng được nước non bao bọc lấy, thế nhưng tháng chín ở thủ đô chính là lúc gió thu nổi lên, không lạnh không nóng, rất thoải mái.
Nạn chuột ở nhà trệt rất nghiêm trọng, hiện tại nhà nào có lương thực dư, con chuột vui vẻ như ở thiên đường, nhưng những con chuột này rất nhỏ, cũng rất nhanh nhạy rồi lại trông hơi ngốc.
Bức tường chặn được con người, nhưng không ngăn được mèo và chuột, không ít gia đình đều nuôi mèo, sau buổi trưa nằm nhoài trên nóc nhà trên tường rào liếm móng vuốt.
Tiểu Miên Hoa nhìn chằm chằm một con mèo, nhìn nó đùa bỡn con chuột, nhìn một cách say sưa ngon lành.
Bầu trời thỉnh thoảng còn có một quần thể chim bồ câu bay qua, Tiểu Miên Hoa vô cùng hào phóng lấy không ít lương thực ở trong sân hấp dẫn chim bồ câu, duyên của cô bé với chim bồ câu cũng tốt giống như nhân duyên của cô bé, mấy con chim bồ câu dừng lại, đậu lên trên tay của cô bé, chơi đùa với cô bé.
Những chú chim bồ câu này cũng không sợ người, đã quen ở trong tay của con người, thân mật cọ mu bàn tay của cô.
Tiểu Miên Hoa không muốn nuôi chim bồ câu, cô bé lại thả chim bồ câu bay đi, ai biết ngày hôm sau chim bồ câu tìm đến cô bé càng nhiều.
"Mẹ, chim bồ câu ngày hôm qua lại tới nữa rồi!"
Triển Ngải Bình: "…" Những con chim bồ câu này thật đúng là không khách sáo.
"Cho ăn đi, những con chim bồ câu này có thể ăn bao nhiêu chứ?"
Dù sao cũng là chim bồ câu hòa bình.
"Dạ." Cố Miên vui sướng gật đầu: "Mẹ, con có thể ở lại nơi này mãi không? Con không nỡ xa những chú chim bồ câu này."
Triển Ngải Bình: "Con ở lại nơi này? Vậy con theo cậu nhỏ của con, con vẫn phải học tiểu học."
Cố Miên: "…" Lại còn phải đi học sao?
Cô bé lớn tiếng nói: "Con không nỡ xa mẹ!"
Cố Thịnh bận rộn với các công việc huấn luyện, Triển Ngải Bình và hai vợ chồng Cố Tương Nghi dẫn mấy đứa nhỏ đi tới rất nhiều nơi để chơi, leo lên Trường Thành, một đám người nằm cả ngày, lại tiếp tục ra ngoài ăn uống đi dạo, mua không ít đồ .
Lúc leo lên Trường Thành, Triển Ngải Bình gặp không ít đoàn du lịch, những đoàn du lịch này đến từ khắp nơi trên cả nước, hạng người gì cũng có.
"Đúng, chúng tôi đi chung với nhau, ngủ cùng một khách sạn, giá cả à, giá vẫn ổn, tiết kiệm hơn đi một mình…"
"Chúng tôi ở..."
...
Triển Ngải Bình mang theo con trai Cố Sâm chạy đến vô số công ty du lịch từ nhỏ đến lớn tìm hiểu tình huống, Cố Sâm ghi chép đâu vào đấy, "Mẹ, chúng ta có cần ở khách sạn lớn không?"
"Có tiền thì ở khách sạn lớn." Bây giờ nhà bọn họ chẳng qua là mở một khách sạn nhỏ, chênh lệch như trời và đất với những khách sạn 5 sao kia, khách sạn bắt cá bên trạm xe lửa tăng giá, rẻ nhất là một đồng tiền một đêm, mà bây giờ khách sạn 5 sao một buổi tối bao nhiêu tiền?
Một buổi tối rẻ nhất cũng dưới 600… Rất nhiều người lượng một năm cũng chỉ có 600 đồng, nhưng khách sạn lớn 5 sao này vẫn cung không đủ cầu, ông chủ lớn và thương nhân nước ngoài phát tài rất nhiều.
Sau khi chạy mấy chuyến tới công ty du lịch, Triển Ngải Bình thở dài nói: "Mấy năm qua nhiều người phát tài ghê."
Đi du lịch, có du khách nghèo, cũng có du khách giàu, rất nhiều người sau khi có tiền, cái gì cũng muốn trải nghiệm, ăn ngon mặc đẹp, chỉ lo không xài được tiền, cũng lo người khác không biết mình có tiền, đeo dây xích vàng to, khiến người ta không ngừng hâm mộ, thỏa mãn mặt mũi của mình.
"Có tiền nhàn rỗi mới đi du lịch, sau này thị trường sẽ lớn đây."
Ngoại trừ đi công ty du lịch, Triển Ngải Bình còn đi chào hỏi mấy chuyên gia đông y ở thủ đô, ở đây vô cùng nhiều bác sĩ đông y, cô giao lưu kinh nghiệm với rất nhiều người thu hoạch khá dồi dào.
Ông Lâm xuất thân đông y thế gia, hiện nay ngồi khám trong Trung Y Đường ở thủ đô, am hiểu chữa trị những bệnh khó chữa của nội khoa, phụ khoa và bệnh phong thấp, mấy năm qua Triển Ngải Bình ở Quế Thành, gặp không ít người bị bệnh phong thấp, cô có rất nhiều kinh nghiệm chữa trị, hai người trò chuyện hết sức hợp ý.
Ông Lâm nói đến một chuyện với Triển Ngải Bình: "Hiện tại những bệnh nhân đó đều đến xem biểu diễn khí công gì, cách không lấy đồ, chữa khỏi trăm bệnh… Cũng không chịu chữa bệnh cho tốt, mỗi ngày đứng xếp hàng, chờ đại sư khí công vận công chữa bệnh."
Triển Ngải Bình: "Đại sư khí công?"
"Sao, cháu chưa từng nghe nói à? Gần nhất có vài đại sư khí công đại biểu diễn, mấy bệnh nhận của học trò tôi đều đi tìm ‘đại sư’ chữa bệnh, khiến người học trò đó của chú tức giận quá chừng."