Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 711 - Chương 711. Bóng Lưng 3

Chương 711. Bóng lưng 3 Chương 711. Bóng lưng 3

"Tôi thương cho vợ." Đồng chí Cố khoe khoang nói: "Vợ tôi nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền nuôi tôi, còn mua xe giúp tôi, tôi đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đương nhiên phải tiết kiệm chút, nhắc nhở anh, đừng lãng phí xăng nhà tôi."

Vương Hữu Lý: "Lão Cố, anh làm người đi."

*

Cuối năm tám mươi bốn, dần dần truyền tới tin tức sắp cắt giảm quân bị, làm cho lòng người bàng hoàng, lúc trước sáu triệu đã lục tục biến thành bốn triệu, cho tới bây giờ, lại muốn huỷ bỏ mấy quân khu, tiến hành cải biên, cắt đi một nhóm nhân viên.

Triển Ngải Bình trêu ghẹo hỏi Cố Thịnh: "Nếu như anh bị cắt giảm thì làm sao đây?"

Cố Thịnh: "Dẫn vợ về đào rau dại."

Triển Ngải Bình: "Chà chà, không đào rau dại."

Cố Thịnh tích cực nói: "Vậy thì mở công ty vận tải!"

Triển Ngải Bình kiến nghị: "Em cảm thấy hai ta mở quán cơm vợ chồng nhất định có thể kiếm bộn tiền, lão Cố anh làm đầu bếp chính, đã đến lúc phát huy thực lực chân chính của anh!"

Cố Thịnh cười nói: "Quán cơm nào được như vậy? Thế nào cũng phải là một khách sạn nhỏ, anh là chồng của bà chủ khách sạn, theo em nói, lái xe nhập khẩu của anh, mỗi ngày đưa đón khách du lịch tới lui, em cũng đừng làm bác sĩ, đừng làm giáo viên, làm hướng dẫn viên du lịch đi, hai vợ chồng chúng ta vừa kiếm tiền vừa du sơn ngoạn thủy."

Triển Ngải Bình bật cười: "Anh nghĩ hay thật!"

Vương Hữu Lý cũng rất lo lắng, tuổi đời của anh ta không trên không dưới, có hơi lớn tuổi, anh ta chủ động lui, mà những người giống anh ta, muốn ở lại vẫn có thể ở lại, nhưng mấy quân khu lớn bị hủy đi đều gầy dựng lại, chức vị nhất định sẽ biến động, đặt ở trên người ai cũng lo lắng.

Anh ta chạy đến tìm hai vợ chồng lão Cố hàn huyên tán gẫu, lão Vương nghĩ thông suốt rồi: "Cùng lắm tôi mở công ty vận tải với cậu!"

Cố Thịnh: "Ai muốn ‘cùng lắm’ với anh, quán cơm nhỏ nhà tôi không cần người ngoài."

Cao Kinh Mai ở bên cạnh ăn quả táo tham gia trò vui, "Tôi cũng đi lái xe."

Triển Ngải Bình nói đùa với cô ấy: "Cô với lão Lục nhà cô cùng đến Thâm Quyến mở nhà máy điện tử đi, tương lai có giàu sang chớ đừng quên nhau."

Cao Kinh Mai: "Cô mới giàu đấy."

Triển Ngải Bình: "…Mai Mai, thành tích ngữ văn năm đó của cô học kiểu gì thế? Để tôi xem nhật ký hồi tiểu học của cô đi."

Đớn năm mới năm tám mươi lăm, những người rộn ràng náo nhiệt thương lượng chuyện xuất ngũ lại có việc làm, tuy rằng cuối cùng cũng không rút khỏi, thế nhưng lại thương lượng một cách náo nhiệt vui vẻ, cùng trò chuyện huyên thuyên không dứt.

Triển Ngải Bình lại không đón tết thanh nhàn như thế, ba quyển sách của cô vội vàng xuất bản, 《 Học sinh mới 》 xuất bản, 《 Những câu chuyện khoa học 》 tái bản, 《 Dạy mọi người chơi trò biểu diễn khí công – Người nào cũng có thể lên làm đại sư khí công 》 xuất bản.

Cố Thịnh bình luận: "Vợ à em nên sớm đổi nghề làm tác giả đi, dưới nghề bác sĩ là tác giả, Lỗ Tấn tiên sinh bỏ y theo văn chính là tấm gương."

"Em đã bận bịu muốn chết rồi, anh cũng đừng ở bên cạnh nói mát, không có chuyện làm thì chỉnh sửa bản thảo giúp em đi." Triển Ngải Bình lật bản thảo cũ trước đây, trong khoảng thời gian ngắn cảm khái vạn ngàn, "Nhà xuất bản nói tái bản phải viết thêm mấy dạng nữa, những bản thảo cũ trước đây đã được triển khai, chúng ta cũng giữ những bản thảo ấy rất kỹ, có mùi rồi, nhưng ít nhất vẫn chưa mốc, sách ở đây không phơi nhiều một chút, rất dễ bị mốc."

"Anh xem, bản thảo ban đầu còn là anh chép giúp em, hai đứa bé cũng còn đang bú sữa đấy."

Cố Thịnh cầm bản thảo cũ ngày xưa, trong đôi mắt hoa đào đều là ý cười, anh thổn thức: "Còn không phải bị em bắt làm cu li à."

Triển Ngải Bình cầm bản thảo quơ quơ: "Đây chính là cống hiến của cu li, sau này giữ cho cẩn thẩn, về già lấy ra xem, đừng có lúc nào đó bán thành giấy lộn."

Cố Thịnh: "Chúng ta lại không bán giấy lộn, thu vào đi, đừng để bị chuột gặm."

Bốn người Triển Ngải Bình, chị dâu La, Thẩm Lệ Thanh, Cao Kinh Mai tụ lại cùng nhau chơi mạt chược, năm nay vận may của đồng chí Tiểu Triển cực kỳ tốt, thắng không ít, đồng chí Cao thua nhiều lắm, thua tới mức nghi ngờ cuộc đời, cô ấy bắt đầu nghiên cứu cuốn sách biểu diễn khí công của Triển Ngải Bình.

Cao Kinh Mai cực kỳ có thiên phú, cả ngày biểu diễn "khí công", nói là khí công, cũng có thể nói là biểu diễn ảo thuật, chọc một đám người cười không khép miệng.

"Luyện thêm nữa, cô cũng có thể tham gia tiết mục cuối năm rồi! Chúng tôi sẽ chờ xem chương trình ảo thuật của cô."

Cao Kinh Mai ghét bỏ nói: "Ai muốn đi diễn ảo thuật, nào nào nào, tiếp tục chơi mạt chược."

Triển Ngải Bình nói: "Lão Cao, năm nay phát bằng tốt nghiệp lớp đốt pháo cho cô."

Cao Kinh Mai rên một tiếng: "Chờ lão Cố nhà cô làm hiệu trưởng rồi nói sau đi."

Cái gì mà bằng tốt nghiệp trường pháo, mọi người đều giống nhau, năm nay xem như là thời vận của cô ấy không tốt, đồng chí Triển chẳng qua là may mắn nhất thời thôi, cô ấy không phục!!!

Bình Luận (0)
Comment