Các cô đến nhà nghỉ Đường Khẩu, đây là nhà nghỉ cũ của những năm sáu mươi, bảy mươi, nhiều năm rồi, trên thực tế xây cũng khá được, hai tòa nhà nhỏ ba tầng, thêm vào phòng nhỏ hai bên, làm thành một viện nhỏ, có thể nhìn ra, nhà mới vừa xây lên rất đẹp đẽ, hiện tại thì lại hoang phế, không lớn bằng lúc trước.
Tường trắng, ngói xanh, trên hành lang là cột nhà màu đỏ… Chỉ là đến bây giờ, bên trên tường trắng đầy vết bẩn, cột nhà đỏ tróc nước sơn, trong viện nhỏ không thấy cây cối xanh tươi, tất cả đều là cành khô lá héo, mưa rơi xuống, một bãi bùn vàng trên đất, khiến người ta cảm thấy dơ bẩn hỗn loạn.
Trước sau có hai tòa nhà, nơi này có khoảng hơn 700 cái giường, có vài gian phòng đã rất lâu không sử dụng tới, xộc ra mùi hôi, Triển Ngải Bình nhìn giá cả, năm đồng tiền một buổi tối?
Kẻ ngu si mới đến ở.
Mấy năm qua khách sạn tư nhân càng ngày càng nhiều, nếu không phải đi công tác, chỉ định phải ở nơi này, những người khác thật sự không cần phải đến ở một nhà nghỉ như vậy.
Nhân viên bên trong cũng quả thực qua loa, đặc biệt là làm vệ sinh, thấy không ai ở, bà ta không làm, mỗi tháng lấy lương, không ai ở cũng không ai tố cáo.
Trên thực tế những nhân viên này không muốn có thay đổi, mỗi năm tiếp đón ít người, bọn họ cũng có thể giảm bớt một vài chuyện, mỗi tháng ung dung cầm lương không tốt sao? Coi như người ở đầy, bọn họ cũng không thể kiếm nhiều hơn mấy đồng tiền.
Triển Ngải Bình nói: "Có lẽ ngày thường cũng chỉ có mười mấy giường ngủ chuyên dùng để tiếp đãi khách, những giường khác đều bài trí vô ích rồi."
Những người này ở xong có lẽ còn muốn khiếu nại, chỉ tiếc đi công tác, không thể không ở, chỉ có thể oánh trách ở trong lòng.
Chị dâu La thở dài nói: "Không phải sao, lãng phí."
Đồ đạc ở trong nhà nghỉ này cũng không tệ lắm, mặc dù là đồ cũ mười năm trước, nhưng đầy đủ mọi thứ hết, có ghế sô pha bàn trà giường chiếu tủ và ấm nước nóng, có vài phòng còn có thảm trải nền, tuy rằng đã sớm cũ kỹ mốc meo, bề ngoài vẫn không hề gì.
Đầy đủ đồ đạc vậy không thiếu tiền.
"Này, mấy người nhìn đủ chưa! Đừng ở đây làm lỡ thời gian!" một nhân viên đội mũ trắng có giọng điệu không được tốt, trùng hai cô kêu hai tiếng.
Chị dâu La chống nạnh nói: "Cô cẩn thận chút, tương lai vị này nói không chừng là lãnh đạo của cô đấy."
"A, còn lãnh đạo." Người đội mũ trắng khinh thường bĩu môi.
Triển Ngải Bình nói: "Thường ngày cô đón tiếp khách quý cũng như vậy?"
"Mỗi ngày đều như vậy, được sắp xếp tới nơi này , có thể có khách quý gì."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy cô thật là có mắt không tròng, ngày hôm nay không phải khách quý, ngày mai không chừng chính là ‘khách quý’ mà anh không đắt tội nổi."
Triển Ngải Bình và chị dâu La rời khỏi nhà nghỉ Đường Khẩu, chị dâu La nói: "Em xem thái độ làm việc của mấy người này kìa, nếu như ở trong cửa hàng của chị, đã sớm bị đuổi rồi."
Triển Ngải Bình bật cười: "Bây giờ chị rất có phong độ của chủ quán đấy."
"Đương nhiên." Chị dâu La nói: "Không thể quá dung túng, dù ở đây cũng phải có quy tắc."
Triển Ngải Bình nói: "Cũng không thể nuôi sâu mọt, để người ta lấy không tiền, sâu mọt chỉ có thể càng nuôi càng lười."
"Chị dâu La, em dự định chèo chống nhà nghỉ này."
Chị dâu La trợn to mắt: "Em muốn chèo chống cái nhà nghỉ nát này? Vậy còn không bằng kinh doanh tốt khách sạn nhỏ của mình, nhất định phải cho mấy kẻ không có mắt đó đẹp mặt à?"
Triển Ngải Bình nhíu mày: "Em gánh mớ hỗn loạn này, bên trên thế nào cũng phải bật đèn xanh cho em, dứt khoát làm cải cách triệt để luôn."
"Nếu có thể làm sống lại mớ hỗn loạn này, sẽ có tiền." Triển Ngải Bình dự định nhận thầu nhà nghỉ này, nếu là vực dậy được, cô sẽ kiếm được khoản vốn xây khách sạn lớn.
Chị dâu La: "Tiền này không phải tiền … Hiện tại làm gì mà không có tiền? Chết no gan lớn chết đói nhát gan."
Triển Ngải Bình cười nói: "Chị có muốn dính một chân không?"
"Người khác nói với chị muốn làm việc này, chị không tin, thế nhưng Tiểu Triển em nói, chị tin." Chị dâu La vỗ ngực: "Ngược lại đều là một mớ hỗn loạn, có quậy đục nước không phải cũng là một mớ hỗn loạn thôi sao? Cùng lắm chị với em cùng lên báo, chúng ta cùng bị người ta cười nhạo, bị mắng, một người phụ nữ nông thôn như chị, có thể lăn lộn tới hôm nay đã rất tốt rồi, bị mắng thì bị mắng, bà đây đã xây nhà xong rồi."
Chỉ cần nói đến căn nhà của mình, chị dâu La rất tự tin, có nhà thì có tự tin.
Mấy năm qua báo chí thường xuyên có kiểu tin tức này, ngày hôm nay người này cải cách nhà xưởng nhà tôi thành công, mọi người dồn dập đi học tập, đi nghe diễn thuyết, đợi đến sang năm, nhà xưởng kia cải cách quá đáng, lại sụp rồi… Bị ép từ chức thì sao? Đàng hoàng lên báo làm một tài liệu tiêu cực.