Không giống với vẻ hiên ngang oai hùng khi cô mặc quân trang, cô rực rỡ đẹp đẽ, lại như bầu trời một năm cũng không thấy vào đông, xanh thẳm và trong veo.
Hiện tại cô là vợ anh, cô còn sẵn lòng sinh con… cho anh.
Hai người xuống xe lửa, Cố Thịnh nói có xe tới đón, thế nhưng người còn chưa tới, hai người chờ trong nhà ga. Dù là xuống xe lửa, nhưng đến trụ sở của bọn họ vẫn còn xa, có xe tới đón đương nhiên thuận tiện hơn, dù sao còn mang theo nhiều sách như vậy.
Triển Ngải Bình canh giữ ở bên hai thùng sách, Cố Thịnh đi mua bánh bao nóng hổi cho cô, tuy rằng vẫn là một vị vua mạnh miệng, nhưng hành động của cái tên này lại vô cùng chân chó, dọc theo đường đi chỉ lo cô bị đói bị khát, bị lạnh bị nóng, bảo làm cái gì thì làm cái đó, ngốc nghếch lại vô cùng kích động, giống như một con chó lớn, lông xù xù, nhưng chính anh còn không nhận ra.
——Vẽ một cái bánh cho anh là anh ăn liền.
Triển Ngải Bình cảm thấy mình như một ông chủ bất lương vậy.
Khó trách nói tới ước mơ, là phải vẽ một cái bánh to, phía trước con lừa còn phải treo một củ cà rốt, vẽ thêm cho anh mấy cái bánh thì thẻ trải nghiệm còn không phải muốn gia hạn là gia hạn à?
Triển Ngải Bình đang đang suy tư về kế hoạch "làm ông chủ bất lương" của mình, không có chú ý tới trong bóng tối có mấy đôi mắt đang rình mình.
Một người đàn ông mặc áo xám hạ thấp mũ rơm trên đầu: "Cô gái xinh đẹp ấy là đối tượng của cậu ta."
"Là cô ấy."
Mấy người bọn họ lén lút nhập cảnh, lúc trước chấp hành nhiệm vụ bí mật, bị Cố Thịnh vô tình bắt được, tổn thất hơn nửa số người, lần này ở trạm xe lửa đụng phải anh, không phải là oan gia ngõ hẹp sao.
Cũng bởi vì cô gái xinh đẹp này quá đẹp, đàn ông mà, luôn không nhịn được nhìn ngắm cái đẹp, kết quả phát hiện người đàn ông bên cạnh cô.
Kẻ thù gặp mặt cực kỳ đỏ mắt, bọn họ tạm thời lập ra một kế hoạch trả thù, cô gái xinh đẹp này trông xinh đẹp yếu đuối, vừa nhìn đã biết là một cô gái được nuông chiều, động tay một cái là có thể bóp chết cô.
Bốn tên đàn ông bọn họ, hai người hành động, một người trông chừng, còn một người chú ý hướng đi của Cố Thịnh.
Người bên cạnh vọt tới, tuy rằng bốn phía người đến người đi, nhưng nếu có người có ý định tới gần, vẫn hết sức rõ ràng, Triển Ngải Bình lui về sau một bước, gã đàn ông đội mũ vung đao đâm về phía cô.
Thực sự là động dao trên đầu thái tuế!
Triển Ngải Bình lắc mình né tránh, nắm lấy cánh tay của anh ta, mượn lực bay người lên, thân thể mềm nhẹ như không xương, hai chân quấn quanh, thân thể lượn vòng, vặn cổ anh ta một cái, tiếp đó người ngã xuống mặt đất, đá phía dưới anh ta một cái.
Động tác của cô như nước chảy mây trôi, hai con mắt quét qua đám người, vẻ mặt hai người không giống nhau, một người do dự một người thì sửng sốt. Triển Ngải Bình lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên, người đàn ông gần cô nhất còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đang muốn tấn công thì bị cô quật ngã trên mặt đất.
Hai người khác muốn chạy, phát hiện đã không còn kịp nữa rồi. Một người bị Cố Thịnh bắt được, nhân viên bảo vệ trong ga xe lửa đi ra, đám người bị vây lại, đẩy vào phòng an ninh.
Triển Ngải Bình nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Thế nào? Thân thủ của nữ quân nhân xuất ngũ cũng không tệ lắm phải không?"
Người đàn ông tặng cô một ngón tay cái, xoay đầu qua, sắc mặt của anh lạnh tới cực điểm.
Trước mặt hai người bọn họ còn có một thiếu niên, cậu nhóc nhìn Triển Ngải Bình, lắp ba lắp bắp:
"Chị, chị… chào chị dâu..."
Chiến sĩ Tiền Tiểu An nhìn Triển Ngải Bình trước mắt, vợ mới của doanh trưởng Cố, nghe đoàn trưởng nói… Nghe nói là cưới về sống tạm qua ngày.
Sống tạm bợ lại xinh đẹp như vậy?
Còn biết đánh nhau như thế…?
Vừa nãy đạp đũng quần mấy người kia hết sức tàn nhẫn.
Tương lai hai vợ chồng này nếu như cãi nhau đánh nhau, nóc nhà cũng có thể bị lật ngược.