Ngay khi cả nhà họ Cố rất vui mừng chúc mừng, nhà họ La lại không vui.
Đứa con nhà họ La không có thi đậu đại học, thành tích của mấy đứa trẻ nhà cô ta cũng không tốt, cho dù là đưa đi nhập ngũ, lại gặp cảnh bị giải trừ quân đội, cắt giảm tất cả, đãi ngộ không lớn bằng lúc trước, đứa nhỏ không đề bạt thì phải đối mặt… Mà thành tích học tập lại quá kém, ở trong bộ đội thi trường quân đội cũng không thi đậu, La Chí Quốc uất ức trong lòng.
Anh ta bực tức một bụng: "Người ta thi Thanh Hoa Bắc Đại, con trai của cô thì sao? Con trai của cô làm gì? Chờ sau này về nhà trồng trọt, hay là đến làm ở cái quán dầu trà đó của cô?"
"Giao tình mấy năm qua của cô và Triển Ngải Bình, sao cô không thể để con trai cô ta dẫn dắt con chúng ta, cô ta có để cô vào mắt không?" La Chí Quốc càng nói càng oán giận, càng làm cho anh ta canh cánh trong lòng, vẫn là một chuyện khác, "Chồng cô ta cũng không phải thứ gì tốt, ha, giờ cậu ta làm lữ trưởng, sao không nghĩ tới nói một câu giúp tôi, cậu ta đẩy người khác đi cũng không nhắc tên của tôi…"
Lần này, không phải bị cắt chức, chỉ là xuống chức cắt giảm lương lậu đãi ngộ, La Chí Quốc bị xuống chức, còn bị phái đi làm một công việc rách nát, một chén cơm ngon cũng không chia cho anh ta một phần, anh ta rất oán giận, anh ta chưa bao giờ nghĩ lại mình, anh ta cứ oán hận người khác, đặc biệt là oán giận Cố Thịnh, nhớ vợ anh ta hợp tác làm ăn, nói thế nào cũng có tình cảm khác biệt, sao có thể không nói giúp anh ta thêm một câu, phụ anh ta một tay, quá chẳng ra gì rồi!
Oán giận một hồi, La Chí Quốc hướng tất cả oán hận lên hai vợ chồng nhà họ Cố.
Chị dâu La bị anh ta nói tới buồn bực mất tập trung: "Anh cũng không xem lại anh, lúc trước cậu ta cũng từng khuyên anh, anh cứ muốn lười biếng."
La Chí Quốc nói: "Đó là do bên trên vẫn không cho tôi cơ hội! Phi, cô còn tin những cái này, vốn là cơ hội lần này đã tới, họ Cố lại không có tí tình cảm, hai vợ chồng bọn họ cũng không phải thứ tốt!"
"Cũng chỉ có ả đàn bà ở nông thôn như cô, không có đầu óc, mới bị hai người bọn họ đùa giỡn xoay mòng mòng, cô xứng xách giấy cho người ta hả? Tôi thấy ả họ Triển đó chưa từng xem trọng cô."
"Cô nhìn thử nhà chúng ta có chỗ nào sánh được với nhà họ, con người ta thi Thanh Hoa, con chúng ta thì sao?… Lúc trước mở quán trà dầu, đây chính là kỹ thuật cô nhọc nhằn khổ sở tạo ra, cô ta thì sao, ra tí tiền dơ bẩn, làm một bà chủ chỉ tay năm ngón, mọi việc trong phòng bếp đều là cô quán xuyến, người ta làm gì? Cô ta lấy không tiền."
Mặt chị dâu La không hề cảm xúc, không nói lời nào.
"Năm đó mở quán trà dầu, cô cũng không giấu cái gì làm của riêng, vị trà đó làm thế nào,cô dạy hết, cô tốt bụng tâm địa Bồ Tát, người đến sau nhà Triển Ngải Bình mở quán cá nướng thì làm sao, cô ta có từng cho cô xem công thức bí mật của cô ta chưa? Cô ta giữ chặt công thức bí mật, không để cho người khác học được cái gì."
"Cô ta rất thông minh ** đấy!"
…
Chị dâu La ở nhà bị La Chí Nước càm ràm mấy ngày, lại nghĩ tới con người ta thi Thanh Hoa, giờ ngày nào cũng chúc mừng, trong lòng chị ấy khó chịu, cũng có lòng oán giận với Triển Ngải Bình.
Vào lúc này, Châu Thược trước đó bị sa thải tìm đến chị dâu La, cô ta tới khuyên chị dâu La: "Bây giờ cô ta là lữ trưởng phu nhân, không phải là thứ gì, ngồi trên cao, không hề nể mặt mũi, chị làm gì phải kết bè với cô ta, mọi thứ đều nghe cô ta? Chị cũng không phải lính hầu của cô ta, cũng không phải con chó cô ta nuôi."
"Chị còn giúp cô ta đón tiếp, chị có bị coi thường không? Cô ta ngoạm miếng thịt lớn, mỗi ngày chị kiếm canh thịt uống à?"
"Chị đúng lúc đừng hợp tác mở quán trà dầu với cô ta nữa, làm gì mà không dưng đưa tiền cho cô ta?"
"Nói tới lương tâm, tôi có thể còn có lương tâm hơn cô ta nhiều."
…
Châu Thược nói muốn lôi kéo chị dâu La cùng làm ăn, hai cô hợp tác làm, chị dâu La chiếm phần lớn, Châu Thược chiếm phần nhỏ, chị dâu La nghe vậy, chị ấy động tâm, tại sao chị ấy không thể chiếm phần lớn chứ?
Quán trà dầu mở nhiều năm như vậy, chị ấy đã sớm quen, tại sao phải để Triển Ngải Bình nhúng tay, Triển Ngải Bình biết cách mua trà dầu không? Cô cũng không biết, lại như lão La nhà chị ấy nói, tất cả đều dựa vào chị dâu La, quán trà dầu này mới có thể mở tiếptục.
Châu Thược nói: "Tôi đi tìm Triển Ngải Bình với chị, hai người mau giải tán đi."