Chị dâu La cũng suy nghĩ giống vậy, chị ấy cảm thấy rất thoải mái, khách sạn ở gần trạm xe lửa của Triển Ngải Bình có thể có bao nhiêu lưu lượng khách, ban đầu dù gì cũng có quán trà dầu của chị ấy, mời chào không ít khách hàng cho cô.
Đến ngay cả nhà nghỉ cải cách, rất nhiều việc cũng tự thân chị ấy hỗ trợ, "Lão La nhà chúng tôi nói đúng, cô ta cũng chỉ nói ngoài miệng, rõ ràng phần lớn đều là tôi làm, công lao lại tính ở trên người cô ta."
"Không có tôi, cô ta cũng không làm được chuyện gì cả."
*
Sau khi chị dâu mang hết người đi, quán trà dầu của Triển Ngải Bình đóng cửa dẹp tiệm, gần đây cô không có ý định mở lại, có vài khách quen cũ dồn dập chạy tới hỏi dò, "Sao thế, sao quán trà dầu của các cô không mở nữa?"
"Cũng không thể không mở chứ, tôi uống thành thói quen rồi, không uống không được ."
"Nếu như gặp phải vấn đề khó giải quyết gì, chúng ta cùng nhau giải quyết."
"Tôi thích uống trà dầu ở đây vào buổi tối rất náo nhiệt."
…
La Hương Hương lại đây nói cho từng người: "Quán trà dầu của chúng tôi tách ra, còn muốn uống được mùi vị cũ, tới đây, chúng tôi sắp mở quán mới ngay trạm xe lửa, chớ gấp, đều giống như trước."
"Hóa ra là hai bà chủ đổi rồi."
La Hương Hương: "Chờ quán mới mở, mọi người là khách cũ, yên tâm, mọi người yên tâm, mùi vị không đổi, đây là vị trí quán cũ, mọi người tạm thời đến quán này đến."
La Hương Hương tới khuyên khách hàng, còn liếc nhìn Triển Ngải Bình một cách tự đắc.
La Hương Hương: "Dì còn muốn mở quán trà dầu? E là không có ai đến."
"Toàn bộ quán trà dầu trong thành phố cũng không có quán nào có mùi vị sánh nổi nhà họ La chúng tôi."
Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Quán trà dầu của các cô, hễ mà có thể sống quá ba năm, tôi coi như các người lợi hại."
Nuôi một đống sâu mọt, cho dù là quán tốt cũng phải sụp, thực ra chị dâu La hiểu rõ, thế nhưng khi đối mặt với người trong nhà, chị ấy lại không giống với lúc trước.
Khi có Triển Ngải Bình đóng vai mặt trắng, chị ấy đóng mặt đỏ, còn có thể chống lại, chờ sau này, hoặc là vai mặt đỏ của chính chị ấy bị người ta oán, hoặc là cứ chờ quán đóng cửa đi.
La Hương Hương: "Đố kị, dì rõ ràng đang đố kỵ! Mở mười năm cho dì xem."
…
Triển Ngải Bình về tới nhà, Cố Thịnh sợ tâm trạng cô không tốt, lại mua một bó hoa hồng về, Triển Ngải Bình nhìn bó hoa hồng kia dở khóc dở cười, Cố Thịnh nói: "Vợ, tâm trạng em tốt lên chút không? Em muốn mắng anh thì mắng đi."
Trên cánh hoa hồng đỏ còn vương giọt nước óng ánh, hương hoa nồng nàn xông vào mũi, Triển Ngải Bình hít một hơi thật sâu, "Lữ trưởng Cố mua một bó hoa như thế, có phải khiến mọi người giật mình không."
Cố Thịnh: "Anh nói anh tặng vợ."
Triển Ngải Bình: "Người vợ hai xinh đẹp của anh?"
"Không phải vợ hai." Trong mắt Cố Thịnh nồng nặc ý cười: "Là người vợ đầu không trẻ lắm nhưng vô cùng đẹp đẽ."
Triển Ngải Bình: “… Anh xem cái miệng anh kia, khó trách lão La oán anh."
Cố Thịnh: "Anh ta oán anh mới là hoàn bịa đặt."
"Ngoại trừ trách anh, chẳng lẽ còn có thể tự trách mình ? Lúc trước thanh nhàn thì du thủ du thực, mỗi ngày câu cá, giờ lại cắt một tốp lười biếng, nếu không phải anh kéo anh ta một cái, còn có thể ở vị trí này nói này nói nọ hay sao."
"Ngược lại nhà chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
Cố Thịnh ôm cô: "Sợ trong lòng em không dễ chịu."
Triển Ngải Bình: "Em có gì không dễ chịu, thậm chí còn ung dung chút, miễn cho ở bên kia thấy mà ghét, người ta muốn nhét hết người nhà lão La vào, nhân viên quán hình thường đã rất bất mãn rồi."
"Hiện tại hay rồi, đều biến thành người nhà bọn họ, quán của nhà bọn họ thì tự đi làm đi."
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không phải còn băn khoăn tình nghĩa mấy năm với chị dâu La, em thậm chí muốn cười thành tiếng, bớt lo chuyện người, em cũng thoải mái hơn."
Cố Thịnh: "Chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ là tốt rồi."
"Còn mở quán trà dầu không ?"
Triển Ngải Bình nói: "Không mở nữa, không có chuyên môn về quán trà dầu, đổi sang quán khác đi."
"Quán gì?"
"Quán lẩu." Triển Ngải Bình cười, cô có thể tưởng tượng ra ăn món lẩu tê tê cay cay rồi, "Hiện tại không phải là thời điểm mới vừa mở cửa, mức sống của mọi người đều đi lên, đều bỏ hết phiếu lương thực phiếu thịt, không phải ai cũng muốn ăn đồ ngon sao, món lẩu tê tê cay cau rất ngon."
Món lẩu là lựa chọn hàng đầu sau những cuộc lien hoan, không cần lo lắng món ăn bị nguội, lẩu trong, lẩu cà tím, lẩu tê cay... Các loại nguyên liệu gia vị tự điều chế, bất kể là trời nam đất bắc đến từ nơi nào, mọi loại khẩu vị đều có thể thỏa mãn.
Cố Thịnh: "Em quyết định là được rồi."
Anh nhéo gương mặt vợ đầu không trẻ lắm nhưng đẹp đẽ, "Rất nghi em tìm người mở quán chính là vì muốn ăn."
Triển Ngải Bình bật cười: "Bị anh đoán trúng rồi?"
"Trước tiên đóng cửa một quãng thời gian đi, anh làm tới lữ trưởng, con trai em lại thi đậu đại học Thanh Hoa, khiến người ta đỏ mắt, chúng ta cũng quá gây chú ý rồi, đừng ra ngoài đắc ý làm người ta hận."