Nhà họ Cố yên lặng mấy ngày, Triển Ngải Bình thu dọn giá sách giúp con trai mình, nói với cậu: "Chúng ta không tổ chức lớn tiệc mừng đậu đại học, nhà chúng ta ăn một bữa cơm thôi."
Cố Sâm tỏ ra đã hiểu: "Vốn không có gì phải chúc mừng."
Triển Ngải Bình: ". . . . . ." Nghe lời này thấy có hơi Versailles[1].
[1] Là một ngôn ngữ mạng thông dụng mà người dùng bày tỏ sự không hài lòng của họ một cách uyển chuyển hoặc vô tình thể hiện sự vượt trội của họ đối với thế giới bên ngoài
Triển Ngải Bình mỉm cười nhìn con trai đã cao hơn cô nửa cái đầu, nghĩ tới sau khi tên nhóc này lớn lên khiêm tốn hơn nhiều, nhưng lúc cậu mấy tuổi, là một Tiểu Oa Bao thích giả vờ tự luyến, gánh nặng thần tượng nặng ba tấn.
Cố Viện tựa ở trên cửa, cô nhóc ăn quả táo, nói: "Mẹ, đây là chuyện trong dự liệu, vốn không có gì phải chúc mừng, còn không bằng chúc mừng con lên lớp 12."
"Đúng thế." Cố Miên ló đầu lên: "Mẹ, con còn không thi đậu cấp ba đây."
"Anh con thi được Trạng Nguyên không phải là sự thật chắc chắn à!"
Triển Ngải Bình: "Các con gái phải có tự tin, Viên Viên thi đậu đại học quân, Miên Miên thi đậu cấp ba, chúng ta thi trường quân đội nghệ thuật."
Không có tổ chức tiệc mừng đậu đại học, Triển Ngải Bình mua máy vi tính cho con cả của mình, còn mua hai cái điện thoại mobi, trong nhà để một cái, cho Cố Sâm mang đi một cái, gần như bỏ ra gần 50 ngàn.
"Nhà chúng ta coi như đã có điện thoại mobi rồi!" Cố Viện vô cùng vui sướng, cầm cục gạch to màu đen, giả vờ ấn số trên điện thoại tích tích tích, thứ này rất mới lạ, rất đắt, thế nhưng phần lớn người đều từng nhìn thấy ở trên ti vi.
Các đại ca trong phim Hồng Kông, cầm trong tay cái điện thoại cục gạch như thế, còn có thể gọi điện thoại.
Một tay Cố Viện cầm điện thoại mobi, vênh lên hai chân, giả dạng làm đại ca xã hội đen trong phim Hồng Kông, hút một điếu thuốc ảo tưởng, phung ra tiếng Quảng Đông không tiêu chuẩn: "Chém!"
Cố Miên vồ tới: "Chị chị chị chị!! Em cũng muốn chơi em cũng muốn chơi! !"
Cố Viện: "Im miệng cho chị!"
Hai chị em các cô lăn lộn thành một cục.
Cố Sâm nói: "Sau này nhớ thường xuyên gọi điện thoại cho anh trai."
Cố Viện: "Đắt, rất đắt."
Cố Miên: "Bán anh trai thì có tiền gọi điện thoại rồi."
Cố Viện giựt dây nói: "Anh, anh nhanh lên một chút tới Mạc Kim Ô đi, uống thuốc bổ não Kim Ô, mười vạn đấy!"
Cố Sâm tự tin nói: "Sau này thứ mà anh các em có chính là tiền."
Sau khi thi lên đại học, đã là người trưởng thành, trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy, sau này cậu muốn mở một công ty khoa học kỹ thuật. Cố Sâm rất thích cái máy tính mà mẹ mua cho cậu, cậu nghĩ sau này mình muốn bán máy tính cá nhân.
Tương lai thị trường máy tính cá nhân tuyệt đối rất có triển vọng.
Cố Viện: "… Mẹ, anh của con trộm đâu ra sự tự tin như thế? Nhất định là trộm được từ cha con."
Triển Ngải Bình: "Mấy đứa các con nhao nhao ồn ào trong nhà giống như cái chợ vậy."
"Chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải cùng đưa anh trai đi Bắc Kinh học."
Cố Sâm: "Con đã lớn như vậy, còn cần đưa à?"
Triển Ngải Bình: "Đương nhiên cần, đi tham quan trường đại học, xem ký túc xá, khích lệ hai em gái."
Cố Viện: "Mẹ, chúng con còn muốn đi ăn vịt nướng!"
Cố Miên: "Mẹ, muốn mua búp bê nhập khẩu!"
*
Mùa hè năm tám mươi bảy, thời gian trôi qua hai năm, Lục Trình trở về, nghe nói con ruột trở về, Lục Minh mau mau mua vé máy bay, sang thăm con trai, cả nhà bọn họ đến nhà họ Cố, bây giờ Lục Minh nghiễm nhiên có dáng vẻ của một nhân sĩ thành công, anh ấy cũng cầm điện thoại mobi, lúc vào cửa còn đang gọi điện thoại với người ta.
Cao Kinh Mai thấy anh ấy như vậy vô cùng khó chịu.
Thế mà cô ấy không nghe hiểu Lục Minh đang nói cái quái gì, cô ấy cũng từng xem không ít phim Hồng Kông, chỉ là không nghe hiểu tiếng Quảng Đông, bi ba bi bô, muốn đạp anh ấy một cái.
"Đừng tiếp tục ôm cục gạch của anh càm ràm nữa, muốn ăn đòn à."
Lục Trình sau lưng hai vợ chồng không nói lời nào, cậu ta 17 tuổi, làm lính hai
năm, chiều cao còn cao hơn cha mẹ cậu ta.
Khi Cố Viện nhìn thấy cậu ta suýt chút nữa không nhận ra, cô sợ ngây người, đây đây đây… Đây là Lục Trình sao?
—— Trốn đi hai năm, trở về thành một con gấu!
Lục Trình không còn là dáng vẻ cao gầy ngày xưa, không, cậu ta còn cao hơn trước đây, khoảng một mét tám mươi tám phải một mét chín, dù cho mặc ngắn tay, bao lấy thân người cường tráng sắc bén, những vẫn lộ ra bắp thịt trên cánh tay, có thể cảm nhận được sức mạnh tuyệt đối khiến người ta chấn động.
Cậu ta như là siêu sao võ thuật trong phim ảnh, thậm chí có thể đi quay Thiếu Lâm tự, cỡ giống như cậu ta, chắc chắn cũng không phải nhân vật chính, mà là vai nhân vật phản diện số một có khí thế doạ người, là ngọn núi lớn mà nhân vật chính khó có thể vượt qua, là nhân vật mà nhân vật chính phải vất vả trăm đắng ngàn cay mới có thể đánh bại.
Lục Trình chỉ bình tĩnh đứng ở đó không nói lời nào, cũng làm cho người ta không thể ngó lơ cậu ta.
Cố Viện cắn môi, nghĩ thầm hai năm qua rốt cuộc cậu ta đã trải qua huấn luyện ma quỷ gì.