Cao Kinh Mai nói: "Có phải là không nhận ra không? Tiểu Trình đen đi rất nhiều, dì cũng giật mình."
Cố Viện nhìn về phía Lục Trình im lặng không nói, nghĩ thầm quả thực đen đi nhiều, da phơi thành màu đồng cổ, trái lại ngũ quan của cậu ta có vẻ cực kỳ phát triển, trước đây khuôn mặt cậu ta giống cha cha Lục Minh của cậu ta, có một cảm giác nữ tính, vẻ tuấn tú của một trai tơ, hiện tại tất cả đều thay đổi, màu da sẫm khiến góc cạnh trên mặt cậu ta rõ ràng, sống mũi cao tự có bóng mờ, khí thế trên người cũng thay đổi rất lớn, tuy rằng cậu ta không nói lời nào, nhưng có cảm giác xâm lược khiến người ta không quá thoải mái, đó là hơi thở nam tính mạnh mẽ.
Cố Viện: "Đen, cũng cao lên!"
Lục Trình nhìn Cố Viện, thấy cô nhóc mặc váy có dây đeo, một nửa tóc dài búi thành búi tóc hoa, một nửa buông xuống trước ngực và phía sau, hai năm không gặp, vẫn giống như trước kia, từ tầm mắt của cậu ta, hình như lùn hơn một chút?
Cố Viện đi tới bên cạnh cậu ta, vô cùng phẫn hận mình lại không cao lên, sau khi cô nhóc cao một mét bảy mươi hai thì chững lại, rõ ràng khi còn bé cô nhóc còn cao hơn anh trai, hiện tại đứng bên cạnh Lục Trình, cô nhóc không tính là thấp cũng biến thành nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc Triển Ngải Bình nhìn thấy Lục Trình ánh mắt sáng lên, "Nào, đều vào ngồi đi."
Cố Viện chạy tới lặng lẽ nói với mẹ: "Mẹ, mẹ xem, có phải là Lục Trình giống như biến thành một người khác không."
Triển Ngải Bình cười nói: "Lớn rồi đương nhiên là có thay đổi."
Hai gia đình ngồi uống trà tán gẫu, Triển Ngải Bình nói: "Tiểu Trình hiếm khi
trở về một chuyến, tôi tự tay nấu ít món ngon cho thằng bé."
Lục Trình nói: "Mẹ nuôi, con đến nhà bếp hỗ trợ."
Từ nhỏ Lục Trình đã là một fan nhí của cô, cậu ta lại thường xuyên ở nhà mình, Triển Ngải Bình đã sớm xem cậu ta như một nửa con trai, bèn dứt khoát nhận làm con nuôi.
"Đến đây đi, trò chuyện với mẹ nuôi."
Thấy thế, Cố Viện và Cố Sâm oán giận nói: "Vừa tới đã lấy lòng mẹ của mình, hừ."
"Em mới là Tiểu Thang Viên mà mẹ yêu nhất, cậu ta mãi mãi cũng không sánh được với em."
Cố Sâm: "…"
Buổi trưa hai nhà ăn cơm, Lục Minh nói phét tung trời kể không ít những thay đổi mấy năm nay, thoáng cái, cải cách mở cửa đã mười năm, "Mười năm này quả nhiên là biến đổi động trời."
"Chúng ta đều giàu lên."
Cao Kinh Mai nói: "Bớt ở đây sủa bậy sủa bạ, Bình Bình nói rồi, anh đang là heo đứng trên đầu gió của thời đại, đứng trên đầu gió, cả heo cũng có thể bay lên, xem báo chí những năm này, có ai giàu lên không? Có, rất nhiều, người phá sản có hay không, vậy cũng rất nhiều."
"Năm ngoái kiếm bộn tiền, năm nay không chừng đã rơi vào vòng lao lý, anh xem, lúc trước không phải còn thấy góp vốn phi pháp sao, bắt được bao nhiêu người? Hơn mấy ngàn triệu của người ta chất đống ở trong nhà, bỏ cũng không bỏ được."
Triển Ngải Bình nói: "Cô đó, cô khen ngợi anh ta một chút đi, cô nhìn dáng vẻ cầu khen ngợi của chồng cô kìa."
Cao Kinh Mai hừ một tiếng, xem thường.
Lục Minh vui cười hớn hở, đắc ý nói: "Vợ tôi cô ấy thẹn thùng, cô ấy chỉ thích khen tôi ở nhà."
Cố Thịnh tiếp lời: "Thế không phải giống vợ tôi sao?"
Triển Ngải Bình: "?"
Cố Thịnh: "Vợ tôi chỉ thích khen tôi ở trong phòng, không muốn để bọn nhỏ nghe thấy, chỉ có hai vợ chồng chúng tôi biết."
Lục Minh: "Giờ cậu nói ra, không phải mọi người đều biết sao."
Cố Thịnh: "Chi tiết thì bọn chúng không biết."
Triển Ngải Bình nói với Cao Kinh mai: "Đàn ông đúng là thích ăn đòn, tôi ủng hộ cô bắn chuẩn xác hỏa lực vào mục tiêu."
Nói chêm chọc cười vài câu, còn nhắc tới một chuyện, Lục Minh chuẩn bị lấy một mảnh đất xây nhà lầu ở trong thành phố, Cao Kinh Mai có hơi ngượng ngùng nói: "Năm đó không phải cô nói muốn xây nhà ở bên Thâm Quyến sao? Giờ có một cơ hội, cô có muốn dính vào hay không?"
Mấy năm qua Lục Minh kiếm được ít tiền, Cao Kinh Mai thấy nhiều tiền như vậy cũng không tin nổi, bởi vì quá nhiều người lúc giàu lúc nghèo, mười năm này tình hình biến đổi, năm trước vẫn là một tấm gương qua báo chí, năm nay đã thành tội phạm trốn chạy… Đủ kiểu thay đổi, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Của cải tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Cao Kinh Mai bắt đầu cảm thấy lời nói trước đây của Triển Ngải Bình đúng, so với tiền tài, có thêm mấy tòa nhà đặt ở đó khá là an tâm.
Lúc trước khi Triển Ngải Bình mua đất mới mấy đồng tiền, mà bây giờ ở Thâm Quyến giá đất mỗi bình phương hơn trăm, thậm chí chính phủ còn muốn công khai bán đấu giá lần đầu lượng lớn đất vượt hơn 8000 mét vuông.
Hiện tại có một cơ hội, Lục Minh dự định học theo Triển Ngải Bình, xây một căn nhà lầu mấy trăm mét vuông.
Ánh mắt Triển Ngải Bình sáng lên: "Xây!"
Dù cho tương lai mấy căn nhà lầu thuộc về làng đô thị[1] cũng được.
[1] Những làng nông thôn bị mất hoặc bị thu hồi đất canh tác trong khu vực xây dựng đô thị trong quá trình đô thị hóa và những làng vẫn thực hiện chế độ tự quản của dân làng
Cao Kinh Mai nói: "Mảnh đất này tính ra mỗi mét vuông đến hơn ba trăm, mấy trăm mét vuông, khoảng mười mấy vạn gần hai mươi vạn."
"Không mắc." Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Không phải lão Lục đã nói rồi sao, sắp công khai chụp ảnh lượng lớn đất đai, đất này nhất định sẽ càng bán càng mắc, năm nay mua, sang năm thậm chí có thể tăng gấp đôi, đợi thêm mấy năm, cũng không biết phải tăng gấp bao nhiêu lần, nếu cô có thể mua, mau làm xong xuôi thủ tục đi."