Người có kiểu tóc chó Chow Chow đeo mắt kính, cậu ta có vẻ vô cùng thông minh, cậu ta nhiệt tình nói với Triển Ngải Bình nói: "Dì ơi, mời ngồi, dì ngồi đi! Dì ơi, dì thật là xinh đẹp, thật sự có khí chất!"
"Vị đại ca này, vị này chính là đại ca Cố nhỉ, ba năm tương lai chúng ta sẽ trở thành bạn cùng phòng, bây giờ còn còn lại giường trên, nếu như đại ca không thích, tôi đôi giường dưới với đại ca của tôi."
Cố Sâm: "… Tôi ngủ trường trên."
Người có bờm tóc chó Chow Chow hỏi: "Đây đều là em gái của cậu à, em trai cậu thật cường tráng, là anh trai hay là em trai?"
Lục Trình: "Là anh trai cậu ấy."
"Ồ." Người có bờm tóc chó Chow Chow nói: "Thì ra anh mới là anh cả, ngồi, mời ngồi, em đi rót nước nóng."
So với tóc bờm chó Chow Chow nhiệt tình, hai nam sinh khác trông có vẻ không mặn không nhạt, có một người trong đó cực kỳ không ưa cậu chàng để tóc bờm chó Chow Chow này, tóc bờm chó Chow Chow họ Đỗ, tên là Đỗ Tử Diệu.
Trên giường Dỗ Tử Diệu còn chất vài hộp "thuốc bổ não Kim Ô" .
Cố Miên nhìn thấy thuốc bổ não, chớp mắt một cái, cô bé bất thình lình nhớ ra: "Chị, khó trách em thấy người này nhìn quen mắt."
Cố Viện: "Cái gì?"
Cố Miên chỉ chỉ: "Thuốc bổ não."
Đỗ Tử Diệu lấy nước nóng trở về, "Mọi người cũng đọc báo à, là, tôi quay quảng cáo đấy, mấy vạn đồng tiền, không cần thì phí, mọi người có muốn uống một bình hay không, có bổ não hay không thì không biết, mùi vị vẫn được."
Đỗ Tử Diệu quay quảng cáo thuốc bổ, còn lên báo, hao nam sinh khác trong túc xá đều hơi không ưa cậu ta.
Có thể thi đậu nơi này, điểm đều không khác mấy, nhà người có thể quay kiểu quảng cáo đó, kiếm mấy vạn đồng tiền, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
"Cũng không phải Trạng Nguyên nào cũng tìm tới quay quảng cáo, còn phải có hình tượng tốt."
Cố Viện hỏi: "Bao nhiêu tiền."
Đỗ Tử Diệu: "Năm vạn."
Cố Miên kinh ngạc: "Chỉ năm vạn."
"Ông ta cho anh tôi tới mười lăm vạn, anh không bàn giá cả à?"
Đỗ Tử Diệu: "Cái đệt!!!!"
Hiện tại đổi thành Đỗ Tử Diệu không vui, cậu ta chửi mát một hồi, cảm thấy mình cũng thiệt thòi mười vạn.
"Tức chết tôi."
Một chàng trai để mái năm năm nghiêm túc nói: "Đừng có ngày ngày ở trong túc xá cũng nhắc tới tiền, táo bạo, dung tục, tiền tiền tiền, chúng ta đến học tập , nên lấy học tập làm chủ, nói chuyện tiền nong gì?"
Triển Ngải Bình: "Nói đúng."
Cô dẫn bọn nhỏ đi dạo ở trong trường một chút, phát hiện bầu không khí thời bấy giờ rất tốt, bầu không khí học tập nồng nặc, không ít người chụp ảnh ở cổng trường, cô cũng chụp mấy bức với bọn nhỏ.
"Giờ thì chờ Viên Viên thi lên đại học thôi!"
Cố Viện thở dài: "Mẹ, mẹ đừng tạo áp lực quá lớn cho con."
Cố Miên cổ vũ hôn chị gái: "Thi không đậu vẫn có thể ôn lại."
Cố Viện: "…"
Đưa Cố Sâm học đại học xong, các cô lại trở về, Triển Ngải Bình bắt đầu bắt tay vào việc mở quán lẩu, ngoại trừ quán lẩu, cũng mở quán trà nhỏ, đây quán trà thật, bán trà bánh .
Chị dâu La mang theo La Hương Hương buôn bán thuộc lợi một quãng thời gian, các cô lại mở chi nhánh, chuyện làm ăn hai tháng đầu đắt như tôm tươi, lời từng cọc từng cọc tiền, chị dâu La vui sướng, lại chuẩn bị mở quán mới.
La Hương Hương đã thành quản lý trưởng của quán, tuyển không ít họ hàng dưới quê lại đây, mỗi ngày mở quán ồn ào náo nhiệt, cũng rất vui vẻ, càng mở càng không cần phải nói, lúc không có khách nhân, một đám người thân bạn bè ăn hạt dưa uống trà ở trong quán, tình cảm thâm hậu.
Mỗi một các cô đều khen ngợi chị dâu La đến tận trời.
"Chị là thần tài của nhà họ La chúng ta!"
Chị dâu La được các cô tâng bốc mỗi ngày, cực kỳ sung sướng, không còn Triển Ngải Bình, quán vẫn một ngày thu một đấu vàng, lão La nói đúng, cái quán này có thể mở cửa, tất cả đều là công lao của chị ấy.
Trong lòng chị dâu La đắc ý không ngớt, cũng buông lỏng quản lý đối với quán.
Trước đây khi Triển Ngải Bình ở đây, vẫn nhấn mạnh chú ý vệ sinh, chị dâu La cũng nhấn mạnh, nhưng lại là người thân, bạn nói nhiều lời mấy câu, người ta đã cãi lại: "Không phải chị xem thường người nhà quê đấy chứ, chị giàu, chú ý vệ sinh, trước đây khi chúng ta ở trong thôn nào có chú ý những thứ này."
Nhà bếp cũng bắt đầu loạn cả lên, chị dâu La rất hào phóng, nghĩ trong phòng bếp còn dư lại những thứ kia, để người ta mang về thì mang về đi, ném lại lãng phí, họ hàng cầm cũng không đau lòng, trao một ân tình, vừa vặn mỗi ngày khách dùng hàng mới trong quán, khách hàng ăn đồ ngon.
Đáng tiếc không bao lâu, chị ấy đã phát hiện khoản tiền trong quán không được bình thường, những người này đều nhét đồ vào trong túi mình.
"Lấy chút đồ thì tính là gì? Người trong nhà còn có thể hẹp hòi như thế, còn không bằng những đầu bếp ở xưởng quốc doanh xưởng kia, làm đầu bếp ở xưởng quốc doanh, là một công việc béo bở, đừng nói là lấy ít gạo nếp khoai sọ, người ta thậm chí đựng thịt vào trong chén mình."
"Đúng thế, chúng tôi có thể lấy bao nhiêu? Đây đều là đồ thừa mỗi ngày, không ăn cũng hỏng."
"Nói đúng, những chiếc bánh ngọt này làm hư rồi không thể bưng lên bàn ăn, chúng tôi tự lấy về cho bọn nhỏ ăn, người trong nhà, không chê, bị khét cũng không sao."
"Bị khét, chính là do không chú ý độ lửa, xấu thì xấu xí một chút, người thành phố quá chú ý, mùi vị cũng không tệ lắm, mấy đứa nhỏ nhà tôi rất thích ăn, cứ muốn ăn cái bánh khét này…"