Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 734 - Chương 734. Tình Địch 4

Chương 734. Tình địch 4 Chương 734. Tình địch 4

Cố Viện bị cô nói mà trong lòng run sợ: "Mẹ, mẹ nói thì nói đi, đừng động kéo thật."

Cây kéo này có thể xằng bậy thế sao? Lỡ như mẹ của cô nhóc run tay, xoạt xoạt xoạt xoạt cho cô nhóc, vậy thì không ai nhận ra rồi.

"Mẹ nhổ trọc một mảng của con, lúc khai giảng con không còn mặt mũi nào."

*

Cả nhà đưa Cố Viện đến trường học đăng ký nhập học, có điều bởi vì quản lý nghiêm ngặt, chỉ cho một người thân đăng ký cùng đi vào, Triển Ngải Bình đăng ký trước, vào cùng con gái, Cố Thịnh còn muốn nghĩ cách lẻn vào.

Triển Ngải Bình nói: "Anh từ từ nghĩ cách đi, đừng nghĩ tới leo tường vào là được rồi."

Cố Thịnh: "Trước đây anh quả thật muốn leo tường vào."

"Nếu như anh trẻ chút thì anh đã lộn nhào rồi."

Triển Ngải Bình: "… Anh tốt nhất đừng làm chuyện loại này, anh không ngại mất mặt em còn ngại mất mặt đấy."

Sau khi Cố Viện tiến vào trường học tâm trạng rất tốt, lúc Triển Ngải Bình nhìn về phía cô nhóc, ánh mắt lại mang theo thương hại, cô nhóc này, cho rằng không học toán cũng rất hạnh phúc sao? Cô nhóc có biết sách giáo khoa của sinh viên y dày bao nhiêu? Phải học bao nhiêu sách không?

-- Khuyên người học y, bị thiên lôi đánh.

Cho nên cô luôn không ủng hộ, cũng không tỏ ra cổ vũ con cái học y, nếu như cô nhóc kiên quyết muốn học y, vậy hãy để cho cô nhóc hưởng thụ thời gian ung dung mười mấy năm đi.

Mỗi một sinh viên trường đại học quân y mới vừa vào học nhất định phải ảo tưởng mình là một bác sĩ chữ thập đỏ một đẹp, ở trong ngọn lửa chiến tranh rít gào qua lại cứu người, khiêng cáng cứu người, phẫu thuật ở bước ngoặt nguy nan nhất…

Cười chết rồi.

Làm mẹ ruột, cô không tiện cười to.

-- Năm đó cô ngây thơ như vậy đấy.

Vẫn là mẹ hiểu con gái nhất, lúc này Cố Viện đã ảo tưởng tương lai mình trở thành bác sĩ thiên tài siêu cấp trâu bò, tất cả mọi người theo đuổi xin cô nhóc chữa bệnh.

Cố Viện đắc ý nói: "Giờ con cũng là quân nhân, Lục Trình không thể giữ bí mật với con rồi, sớm muộn gì con cũng thấy hết nội tình của cậu ta."

Triển Ngải Bình vỗ vai cô nhóc, nhưng cười không nói.

"Triển Ngải Bình?! Cô là Triển Ngải Bình?!"

Triển Ngải Bình và con gái Cố Viện quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên và một nam thanh niên, nam thanh niên kia hiển nhiên cũng là sinh viên mới của trường quân đội.

Triển Ngải Bình dường như nhớ ra: "Cậu họ Châu nhỉ."

Người đàn ông trung niên cười, "Lúc trước chúng ta vẫn là bạn học."

Châu Minh Khánh đã trung niên phát tướng, ưỡn cái bụng lớn, giữa hai lông mày đều hiện vẻ đường làm quan rộng mở, hẳn là hiện tại trải qua thuận buồm xuôi gió.

Anh ta nhìn Triển Ngải Bình cảm khái vạn ngàn, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, tháo lớp vỏ ngây ngô, để tóc dài, trở nên xinh đẹp như vậy.

"Tôi đưa cháu đi học."

Triển Ngải Bình: "Tôi đưa con gái đi học."

Châu Minh Khánh kinh ngạc nói: "Con gái cô à, xinh đẹp như thế, cũng học trường quân y sao? Lợi hại."

Hàn huyên mấy câu, Châu Minh Khánh nói mình điều đến Thượng Hải, còn là chủ nhiệm bệnh viện gì đó, trong lời nói đều là khoe khoang, lúc đi học anh ta từng thích Triển Ngải Bình… Lúc này nhìn thấy cô, nghe nói hiện nay cô chỉ ở một thành phố nhỏ ở phía nam, anh ta cảm thấy mình ngự trị ở trên cô.

Châu Minh khánh kiêu ngạo nói: "Cô con gái của cô sau này cần phải thật chăm chỉ, cố gắng ở lại Thượng Hải, đừng như mẹ cháu… Ai, mẹ cháu thật đáng tiếc."

Coi như là lên làm lữ trưởng phu nhân thì thế nào?

Châu Minh Khánh muốn thừa cơ tự ôn chuyện với cô, đều ở tuổi này, Triển Ngải Bình lại vẫn xinh đẹp như vậy.

Cố Viện không vui nói: "Mẹ tôi có gì mà đáng tiếc? không biết mẹ tôi đã dạy dỗ bao nhiêu sinh viên y, đã cứu bao nhiêu bệnh nhân, mẹ còn có thể viết sách, mẹ của tôi là tác giả lớn, sách mà mẹ viết thậm chí quay thành phim truyền hình rồi!"

Châu Minh Khánh kinh ngạc: "Cái gì?!"

Cố Viện tự hào nói: "Nếu như năm nay ở trên ti vi ông nhìn thấy phim liên quan tới bệnh viện, vậy chính là kịch bản của mẹ tôi viết đấy!"

Cố Viện chặn họng Châu Minh Khánh, cả người cô nhóc đề phòng, "Mẹ, cái ông họ Châu này trước đây chắc chắn thích mẹ, mẹ xem ánh mắt vừa nãy của ông ta, hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn muốn cướp với cho con."

"Thật à?" Sự nhảy cảm của con gái cô cao như vậy?

"Đương nhiên." Cố Viện nói: "Con là Tiểu Thương Viên mà mẹ yêu nhất, có tình địch xuất hiện, tự động cảnh báo."

Triển Ngải Bình cười: "Cha cũng là tình địch của con?"

Cố Viện hì hì cười: "Thừa dịp cha không ở đây mau hôn trộm một cái."

Bình Luận (0)
Comment