Cố Sâm ở trong điện thoại cười nói: “Ruồi nhỏ cái gì chứ, ít nhất em là chim hoàng anh, ruồi nhỏ cứ vo ve vo ve, em còn biết hát.”
Đồng chí Tiểu Miên Hoa than thở.
“Cha, mẹ, cha mẹ như thế này sẽ hại con không gả đi được.”
Cố Sâm bật cười: “Còn có chị Viên Viên của em gánh đằng trước.”
Cố Miên liếc mắt: “Với bộ dạng đó của chị em, chị ấy giống mẹ em, đầu gỗ trong tình cảm, đoán chừng sẽ giống dì Cao, cuối cùng tuyển một chàng rể nghe lời.”
Cố Sâm: “Con gái của tướng quân tương lai, em còn sợ không gả đi được?”
Cố Miên: “Cha em đã nâng cao mắt nhìn của em rồi! Em cũng muốn một người đàn ông tốt đẹp trai anh tuấn còn biết nấu ăn sủng vợ giống như cha.”
Cố Sâm ghét bỏ: “Em vẫn nên thành thật chuẩn bị thi đại học đi, một con ruồi mà nghĩ nhiều như thế.”
Cố Miên: “??? Anh mới là ruồi, cả nhà anh đều là ruồi!”
*
Sau khi bộ phim “Tân sinh” phát sóng, Triển Ngải Bình là tác giả nguyên tác, biên kịch, cũng là người đầu tư, cô nhận được mức thu nhập lớn, Triển Ngải Bình không lấy khoản thu nhập này mà thêm tiền vào, gom được một triệu tệ, quyên góp cho công trình Hi Vọng.
Cô quyên tặng định điểm, một triệu tệ này chuyên dùng để xây trường xung quanh viện vệ sinh Nham Tâm.
Sau này cô cũng sẽ quyên góp toàn bộ thu nhập cải biên của phim.
Tháng 11 là sinh nhật mười tám tuổi của Cố Sâm và Cố Viện, hai người đón sinh nhật cùng một ngày, lại là lễ trưởng thành, Triển Ngải Bình muốn chúc mừng cho các con thật đàng hoàng, thế nhưng họ đều ở trường, một đứa ở thủ đô, một đứa ở Thượng Hải, một ngày cũng không chạy hết.
Cho nên hai anh em đã quyết định: “Mẹ, chúng con tự đón sinh nhật, cha mẹ đừng tới.”
Cố Viện: “Nếu đến chỗ anh con, chắc chắn con sẽ ghen tỵ, nếu mẹ tới thăm con, chắc chắn anh con sẽ chịu ấm ức, phải đối xử công bằng!”
Triển Ngải Bình: “Vậy được, mấy đứa tự đón sinh nhật, mẹ lần lượt gửi quà tới cho các con, đợi nghỉ đông về, bảo cha nấu đồ ăn ngon cho các con.”
“Nghỉ đông đều về chứ?”
Cố Viên cười he he nói: “Đương nhiên phải về rồi, còn phải về thăm ruồi nhỏ.”
Cố Miên ở bên cạnh nghe thấy rất tức giận: “Miệng của anh không có cửa, sao anh ấy lại đáng ghét như thế!”
“Ngoan.” Triển Ngải Bình ôm con gái: “Con là chim sơn ca của mẹ.”
Cố Miên giận dỗi nói: “Mẹ, hai anh chị mới là ruồi, một người là ruồi lớn, một người là ruồi nhỏ.”
“Chị, chị như thế này không tìm được người yêu đâu!”
Cố Viện: “Con nhóc nhà em, chị em nhiều người giành lắm.”
Cố Viện cúp điện thoại, tâm trạng vô cùng tốt, mấy hôm trước cô ấy còn nhận được một cuộc điện thoại kỳ diệu, bảo cô ấy xin nghỉ vào ngày sinh nhật để ra ngoài, vốn dĩ Cố Viện muốn từ chối, nhưng cô ấy vẫn vô cùng cao ngạo mà đồng ý.
Điều này khiến cô ấy tốn không ít công phu.
Trường quân đội quản lý nghiêm ngặt, cuối tuần cũng không thể tự do ra khỏi trường, mỗi lần một lớp chỉ có hai chỉ tiêu, cho nên phải giành và dựa vào nhân duyên tốt, không thể lén lút trèo tường ra ngoài được.
Lớp trưởng Cố có nhiều kinh nghiệm làm lãnh đạo nhiều năm, cô ấy dựa vào nhân duyên tốt của mình lấy được tư cách ra khỏi trường.
Vào ngày sinh nhật của cô ấy, Cố Viện ra khỏi trường từ sáng sớm, người đợi cô ấy ở bên ngoài cũng tới rất sớm, cô ấy nhìn thấy Lục Trình, không cần nhìn kỹ tướng mạo của cậu ấy, chỉ nhìn thân hình cô cũng có thể nhận ra cậu ấy.
Từ sau lần tiễn Cố Sâm đi học, lại cách hai năm không gặp, Lục Trình thần thần bí bí, cũng chưa từng viết thư cho cô ấy, dường như cậu ấy mất đi tất cả liên lạc, giống như đã chết ở bên ngoài vậy.
Cố Viện thường nghĩ, có lẽ cô ấy còn chưa tốt nghiệp, Lục Trình đã nằm xuống rồi.
Tới lúc đó cô ấy sẽ nhìn thấy hình trắng đen và tên của cậu ấy trên bia liệt sĩ, có lẽ cậu ấy ngay cả bia liệt sĩ cũng không có, chỉ lưu lại một tấm bia khắc mã số.
Không cần hoài nghi, cô ấy đã từng nằm mơ như vậy rất nhiều lần.
“Lục Trình.” Cố Viện vô cùng bình tĩnh gọi cậu ấy, cô ấy còn mặc một bộ quân trang, lúc đi tới đè vành mũ trên đầu, mũ che mái tóc ngắn của cô ấy, chỉ lộ ra một gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Lục Trình nhìn cô ấy, trên mặt không có biểu cảm gì, không có cực kỳ vui thích, cũng không có kích động gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái như vậy.
Cậu ấy mặc thường phục, ăn mặc thời trang, mặc áo da màu đen, bọc lấy cơ thể khỏe khoắn, dung mạo anh tuấn, dáng người cao lớn, chỉ đứng ở bên đường, tướng mạo tuấn tú đó đã thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái.
So với hai năm trước, khí thế trên người cậu ấy đã giảm đi, giống như quy về bình thản, lại tựa như phản phác quy chân như trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả.