Mà Cố Viên vừa mới nhập ngũ hơn một năm, trải qua huấn luyện, trên người cô ấy mang theo bóng dáng của quân nhân, những bóng ảnh này đều có thể nhìn ra từ tư thế đi đứng và dáng ngồi, trước đây cô ấy cùng bạn học xin phép ra ngoài, sẽ ngồi bên đường đoán, đoán người qua đường có phải quân nhân không.
Cố Viện không quá hài lòng với ánh mắt bình thản khi Lục Trình nhìn cô ấy, thờ ơ như thế giống như một người máy không có hỉ nộ ái ố.
Thế là cô chống nạnh, giơ tay lấy mũ xuống, vô cùng đắc ý khoe ra mái tóc ngắn “chó gặm” của mình.
Đây là do cô tự cắt.
Nghĩ cô sắp mười tám tuổi rồi, cho nên tự đích thân ra tay, ừm, cũng đã biến thành mái tóc chó gặm, may mà ở trường thường xuyên đội mũ.
Lục Trình: “Em…”
Lần này cuối cùng ánh mắt của Lục Trình cũng xảy ra biến hóa, mái tóc chó gặm này thực sự khiến cậu ấy kinh ngạc.
Ở trong ký ức của Lục Trình, vĩnh viễn có dáng vẻ tóc dài của Cố Viện, có bím tóc rực rỡ khi cô ấy học tiểu học, có tóc đuôi ngựa, búi tóc giản dị, mái tóc dài ngang eo rối tung khi cô ấy học trung học.
Biết cô ấy nhập ngũ, thành quân nhân, trong đầu Lục Trình từng tưởng tượng dáng vẻ tóc ngắn mặc quân trang của cô ấy, dung mạo xinh đẹp dưới mũ quân phong hoa tuyệt diễm, cô ấy chính là một đóa hoa xanh biếc trong quân đội.
Bây giờ cô ấy mang mái tóc chó gặm như vậy xuất hiện.
Cố Viện đắc ý nói: “Có phải rất ngạc nhiên không?”
Lục Trình trầm mặc một lúc, nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cậu ấy tặng quà sinh nhật mình đã chuẩn bị cho cô, Cố Viện bóc ra xem, phát hiện là một sợi dây chuyền màu bạc, trên dây chuyền rất đơn giản, chỉ khắc hai chữ cái GY.
Cố Viện: “Nếu là dây chuyền bằng vàng thì em sẽ vui hơn.”
Lục Trình: “Vàng trắng.”
“Vậy sao?” Cố Viện nhìn kỹ, cô ấy mỉm cười: “Rất đơn giản phóng khoáng.”
Cô ấy đội mũ lên, chủ động ôm cánh tay của Lục Trình, cả người Lục Trình cứng lại, cậu ấy đã không biết phải phản ứng thế nào, Cố Viện tủm tỉm cười: “Đi thôi, người anh em, cùng em đi về thay đồ.”
Cố Viện dẫn Lục Trình tới tòa lầu nhỏ của nhà ông ngoại, hôm nay ông bà ngoại không ở đây, cô ấy tắm rửa mặc chiếc váy mùa thu, lúc này tất trắng rất lưu hành, dáng người cô cao ráo, mặc vào vừa đẹp vừa quyến rũ, đương nhiên, phải bỏ qua mái tóc chó gặm đó của cô trước.
Cố Viện soi gương, tuy tóc cô ngắn nhưng nhan sắc của cô gánh nổi, cô tự luyến nghĩ: Quả nhiên mình xinh đẹp tuyệt trần, muốn bỏ cũng khó.
Sau đó cô cười he he móc tóc giả do mẹ gửi cho cô ấy ra, đợi lát nữa ra ngoài chơi đội tóc giả là được rồi, cho dù có mái tóc chó gặm cũng không sao.
Đây mới là sức mạnh để cô ấy không hề sợ hãi cắt bừa tóc.
Sau khi vào nhà, Cố Viện đi tắm, Lục Trình ngồi trên sô pha phòng khách, vẻ mặt của cậu ấy hoảng hốt mơ màng, nhìn xa xa thậm chí hơi ngốc, giống như là chàng trai thanh xuân không biết cái gì.
Vào lúc Cố Viện vừa mới ôm cánh tay của cậu ấy, cậu ấy đã cảm thấy không đúng, cô ấy dựa quá gần, cánh tay của cậu ấy có thể cảm nhận được sự mềm mại trước ngực của cô, giống như là một hòn lửa từ trên cánh tay cháy thẳng lên tới mặt, cậu ấy cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, cho nên lần đầu tiên cậu ấy thất thần ở đây.
Cậu ấy không phải là đàn ông chưa từng thấy thế giới ngoài kia.
Trên thực tế, những năm qua, cậu ấy tới rất nhiều nơi khác nhau, cũng có những cô gái thân hình bốc lửa, tóc vàng mắt xanh muốn leo lên người của cậu ấy, muốn câu dẫn cậu ấy, nhưng cậu ấy chưa từng có cảm giác như thế này.
Người quen cậu ấy đều tưởng cậu ấy chỉ thích súng và dao.
Cố Viện bỏ tóc giả xuống, cô lặng lẽ từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Lục Trình ngồi ngẩn người trên sô pha, đáy lòng Cố Viện buồn cười, trong đầu lập tức có một suy nghĩ, cô lặng lẽ mò tới sau lưng của Lục Trình, lợi dùng chiêu thức đã học, tấn công vào cổ của cậu.
Ngay sau đó, trời đất xoay vòng, không phải cái gì xoay, là cô đang xoay, lưng của cô nặng nề đập lên bàn ăn, vốn dĩ không kịp phản ứng, cô trừng to mắt cảm thấy trên cổ của mình có chút đau sắc bén.
Một con dao nhọn chặn ngay cổ họng của cô.
Giống như có thứ gì chảy ra.
Con dao nhọn đó bay ra, đập lên sàn gạch, phát ra tiếng vang thanh thúy, còn văng mấy cái, hai tay của Lục Trình đều đang run rẩy, giọng của cậu ấy cũng run lên: “Cố Viện! Cố Viện!”
Cố Viện nhìn cậu ấy, mặt không cảm xúc nói: “Em sẽ vĩnh viễn nhớ ngày em mười tám tuổi này.”
Suýt chút nữa, cô đã phải ôm nhau với thần chết rồi.
Vốn dĩ còn sợ trước lúc cô tốt nghiệp, Lục Trình nằm xuống trước, bây giờ xem ra, có thể là bản thân cô nằm trước.