Lục Trình vô cùng điên cuồng hai tay nắm tóc của mình, trải qua cảnh vừa nãy, dường như cậu ấy hơi điên cuồng và hối hận.
Là một sinh viên của đại học quân y, Cố Viện vô cùng bình tĩnh xử lý vết thương trên cổ mình, đợi lúc ra ngoài, đeo khăn choàng cổ mỏng che lại, cô soi gương, thích thú đội tóc giả dài của mình, còn là tóc xoăn.
Uốn lông mi, son môi, sau khi sửa soạn chỉnh chu, xuất hiện một đại mỹ nhân xinh đẹp theo phong cách Hồng Kong!
Sửa soạn có thể khiến tâm trạng của người ta tốt lên, sau khi ra ngoài, đoán chừng tất cả bạn học đều không nhận ra cô ấy.
Tâm trạng Cố Viện rất tốt, đưa cho Lục Trình cây kẹo trái cây.
“Ăn không?”
Lục Trình: “…”
Cố Viện nâng mặt của mình: “Anh nhìn em trang điểm thế này, có phải rất khác không, xinh đẹp không? Có phải là đại mỹ nhân không?”
Lục Trình lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh tới cực điểm: “Em đúng là không tim không phổi.”
“Có biết em suýt nữa đã chết rồi không…”
Bây giờ nhớ lại cảnh vừa nãy, Lục Trình vẫn kinh hồn bạt vía, cậu ấy không thể tưởng tượng vừa nãy lỡ như cậu ấy không thu tay được, lưỡi dao nhọn xuyên qua cổ của cô, cuối cùng chỉ lưu lại một cái xác lạnh băng cho cậu ấy.
“Bây giờ không phải em vẫn chưa chết sao.” Cố Viện chớp mắt: “Năng lực điều chỉnh tâm lý của em rất mạnh, anh quên rồi, em là quân y, thực ra quân y bọn em không chỉ trị bệnh trên cơ thể sĩ binh, chúng em còn phải chữa trị tâm lý, anh biết đó, từ trên chiến trường trở về, rất nhiều người đều sẽ có chứng bệnh tâm lý nhất định, ví dụ anh từng nghe nói tới cách gọi của bây giờ chưa? Ptsd, hay còn gọi là chướng ngại ứng kích sau chấn thương…”
Lục Trình lạnh giọng nói: “Anh không bệnh.”
Cố Viện: “Anh như thế này sau này không có ai chịu gả cho anh đâu.”
“Anh sẽ không kết hôn.”
Cố Viện: “Cũng được, miễn cho đi hại gái nhà lành.”
Lục Trình trầm mặc không nói.
Cố Viện bóc cho mình một que kẹo, bóc một que khác đưa cho cậu: “Vậy anh ăn kẹo đi, hôm nay là sinh nhật em, anh phải nghe em hết.”
Lục Trình nhận que kẹo, ngậm vào trong miệng, vị ngọt của trái cây tan trên đầu lưỡi, sắc mặt của cậu cũng tốt lên không ít.
“Chúng ta ra ngoài chơi đi, em không định ở trong nhà cả ngày.”
Vốn dĩ Cố Viện muốn đi xem phim, nhưng cô ấy biết chắc chắn Lục Trình không có hứng thú xem phim gì, cô bèn cùng cậu ấy tới khu vui chơi chơi, Cố Viện dẫn anh tới một sạp nhỏ bắn bong bóng, giựt giây Lục Trình giúp cô ấy thắng một con gấu trúc lớn.
“Thời điểm phát huy năng lực của anh tới rồi.”
Cố Viện cũng không rõ anh có thể giúp cô thắng được gấu trúc không, bởi vì cô biết chắc chắn cây súng đó có vấn đề.
Nhưng.
“Đùng đùng đùng đùng…” Bong bóng vỡ hết, mặt của ông chủ bên cạnh cũng tái xanh, lần này tâm trạng của Cố Viện rất tốt, kích động ôm con gấu trúc lớn đó.
“Tiểu Miên Hoa thích búp bê, số búp bê vải đó của em đều cho em ấy rồi, bây giờ con gấu trúc này em không cho em ấy đâu, em muốn giữ lại.”
Cố Viện ôm gấu trúc cười gian xảo, Lục Trình nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, cũng bất giác cười.
Chỉ cần cô vui là được.
Họ lại càn quét mấy gian hàng, ném phi tiêu, ném bóng rổ gì đó, nếu không phải Lục Trình trông khá hung dữ, ông chủ cũng muốn đánh người rồi.
Kỳ nghỉ của Cố Viện chỉ có một ngày, cô bỏ đồ lại tòa nhà, lại sắp quay về trường rồi.
Cô nói với Lục Trình: “Lần sau gặp mặt không biết là mấy năm sau nữa.”
Lục Trình gật đầu.
Cố Viện nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc này của cậu đột nhiên rất tức giận, rõ ràng khi nhỏ không có như vậy, sau khi biến thành vịt đực (vỡ giọng) thì ngày càng trầm mặc, cô cũng chỉ cười cậu ấy vài tiếng, bây giờ giọng nói cũng ngày càng trầm thấp dễ nghe, cậu ấy lại không chịu lên tiếng nói chuyện, tiếc chữ như vàng.
Cố Viện hơi tức giận hỏi cậu ấy mấy câu hỏi: “Mấy năm nay anh đã đi đâu?” “Anh ở biên giới sao? Anh ra nước ngoài chưa?” “Anh từng gặp lính đánh thuê nước ngoài chưa” … “Anh từng giết người chưa?” “Anh đã giết bao nhiêu người?”
Lục Trình chỉ cười lắc đầu, vẫn phun ra hai chữ: “Bảo mật.”
Cố Viện thật sự muốn bóp chết cậu ấy.
Cô ấy nhìn Lục Trình, thầm nghĩ người đàn ông này từ nhỏ đã thích chơi trò nguy hiểm, những mô hình cũ đó đã biến thành thật trong tay cậu ấy rồi, tại sao cậu ấy không thể giống như cha của cô, lựa chọn làm một quan chỉ huy chứ.
Cố Viện nhẹ nhàng nói: “Anh đừng chết trước khi em tốt nghiệp đó.”
“Cố hết sức.”
Vào rất nhiều lúc sinh tử sống còn, điều Lục Trình nghĩ tới đều là trả lời hai chữ này của cô.
Cố Viện: “…”
Cô thầm nghĩ sau này Lục Trình đừng mang họ Lục nữa, đổi họ Cẩu, tên là Cẩu Trứ.
“Hi vọng sau này còn có thể gặp được anh.”