Năm 90, Triển Ngải Bình đã mở một phòng khám trung y, tuyển xong người, mình thứ hai thứ tư thứ bảy đi khám bệnh, cô không khám bệnh vặt bình thường, chuyên trị bệnh nặng, nếu gia đình bệnh nhân khó khăn, cô chỉ thu tiền thuốc mang tính tượng trưng.
Bây giờ cô trị bệnh không cần tiền cũng không muốn danh, ghi chép lại từng quá trình dùng thuốc chữa trị các chứng bệnh nan y.
Đồng thời, cô đã xây một tòa khách sạn lớn tám tầng, cuộc sống mỗi ngày bình đạm lại phong phú.
Thẩm Lệ Thanh cười cô: “Cô mở khách sạn nuôi phòng khám của cô, đúng là một bác sĩ có lương tâm.”
Triển Ngải Bình: “Tôi thích.”
Niềm vui chữa được bệnh nan y đại khái giống như giải đề toán lúc học tiểu học, mỗi lần giải được một đề toán cực khó, có thể mang tới cho người ta sự thỏa mãn rất lớn về tinh thần.
Mùa hè năm nay, Đại Tiểu Ngư nhà Thẩm Lệ Thanh cũng tham gia thi đại học, thường tới xin kinh nghiệm từ Triển Ngải Bình: “Tiểu Triển, cô nói con tôi có cần phải uống nước bổ não, uống chút DHA không?”
Triển Ngải Bình cười: “Những thứ đó đều là thuế IQ.” Bây giờ thị trường thực phẩm chức năng vô cùng điên cuồng, không có thực phẩm chức năng nào có tác dụng quá lớn.
Thẩm Lệ Thanh nói: “Con cái tự có phúc của con cái.”
Triển Ngải Bình: “Sau khi bọn trẻ học đại học, hai vợ chồng các cô nhẹ nhõm rồi.”
Thẩm Lệ Thanh: “Khỏi nói, lão Vương nhà tôi rất ngưỡng mộ lão Cố nhà cô, nói anh ấy ngày nào cũng chải chuốt, con không có bên cạnh, giống như quay về lúc chưa kết hôn vậy.”
Triển Ngải Bình bình thản nói: “Sống thế giới hai người của vợ chồng.”
“Có thể sống mấy năm? Tiểu Triển à, đợi vài năm nữa, chúng ta lại phải làm ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại rồi.” Thẩm Lệ Thanh không thể không thở dài, mà lúc nhắc tới cháu, cô ấy lại hoảng hốt giật mình.
Cô ấy lẩm bẩm nói: “Chúng ta lại sắp tới tuổi bồng cháu rồi.”
“Tôi còn chưa chuẩn bị xong tâm lý làm bà nội đâu.”
Triển Ngải Bình cười: “Đừng đánh giá quá cao bọn trẻ, kết hôn muộn tổ truyền của nhà lão Cố bọn họ, đoán chừng còn phải đợi mười năm nữa.”
Thẩm Lệ Thanh: “…”
Cô ấy kiến nghị nói: “Tiểu Triển, cô vẫn nên chuẩn bị sớm một chút, lỡ như con trai cô vừa tốt nghiệp đại học, người ta đã dẫn bạn gái tới cửa, cô phải làm mẹ chồng, đừng có giật mình.”
Triển Ngải Bình: “Tôi cũng không làm mẹ chồng ác độc, tôi có gì phải chuẩn bị? Con thích là được.”
Thẩm Lệ Thanh hù dọa cô: “Lỡ như Oa Bao Nhục nhà cô tìm cho cô một cô con dâu lợi hại thì sao.”
Triển Ngải Bình: “Vậy cũng là nó tự chịu.”
Đại Tiểu Ngư của nhà Thẩm Lệ Thanh thi đỗ đại học, Tiểu Miên Hoa cũng an toàn đỗ cấp ba, anh chị lần lượt gọi điện thoại chúc mừng.
“Miên Miên nhà chúng ta thành công qua ải rồi!”
Cố Viện: “Tiếp theo là ải thi đại học!”
Cố Miên: “Nếu em có thể ngủ một giấc tới bốn năm sau thì tốt, em muốn tỉnh dậy trên giảng đường đại học.”
Cố Viện trầm ngâm một lúc: “Đó chính là một cơn ác mộng, Miên Miên à, chị của em rất thảm, đầu của chị úng nước mới học y!”
“Bây giờ chị sống còn thảm hơn lớp mười hai, ai biết học y phải học nhiều thứ như vậy, còn phải luyện thể năng ở trường, còn có đi công tác và huấn luyện dã ngoại, cứu mạng, người trong ký túc xá nửa đêm tăng ca, thức đêm đọc sách, chị đã bị ép tới mức phải thức đêm đọc sách rồi…”
“Nếu cho chị chọn, chị muốn quay về năm 87, chị muốn chuyển ngành học triết học!”
Cố Miên nuốt nước bọt: “Chị, chị phải sống thật tốt, chị phải tin vào tương lai, chị phải làm nhân vật cảm động cả nhà chúng ta!”
Cố Viện: “…”
Cố Viện ở trường sống những ngày tháng học hành còn thảm hơn lớp 12, cuộc sống như vậy mới chỉ là bắt đầu, phải sau tám năm nữa mới kết thúc, đúng vậy, đồng chí Cố Viện định học cả thạc sĩ và tiến sĩ.
Cố Viện ở trong lòng kéo Lục Trình ra trào phúng: cứ tùy tiện đi đồng chí, ông đây phải học tám năm mới tốt nghiệp.
Từ sau khi sinh nhật mười tám tuổi của cô trôi qua, Lục Trình lại gửi thư cho cô ấy, tuy đó chỉ là một địa chỉ giả, nhưng lúc nhận được thư của cậu ấy, khiến đáy lòng Cố Viện nảy sinh một loại hi vọng…nhìn xem, ít nhất người này còn sống.
Năm 91, Cố Sâm tốt nghiệp đại học, cậu vào nam tới Thâm Quyến lập nghiệp cùng bạn học, họ mở một công ty khoa học công nghệ, chuyên môn làm mảng có liên quan tới máy tính, ví dụ tiêu thụ máy tính và phát triển phần mềm phần cứng.
Hai trăm nghìn tệ cậu mượn từ Triển Ngải Bình khi trước đã sớm biến thành hai triệu tệ trả lại cho cô, Triển Ngải Bình không lấy tiền của con trai, đầu tư tiền cho cậu, ủng hộ cậu lập nghiệp.
Mùa hè năm 93, Cố Miên tham gia thi đại học, hai vợ chồng Triển Ngải Bình và Cố Thịnh đưa cô bé tới trường thi đại học, Cố Miên nước mắt lưng tròng vào phòng thi, mấy lần trước thi thử cô bé phát huy thất thường, cô bé muốn bỏ thi mấy lần, nhưng bị cha mẹ bắt vào trường thi.
“Miên Miên cố lên, mẹ ở bên ngoài đợi con.”
Cố Miên khóc ra khỏi trường thi: “Mẹ, số của con khổ quá, tại sao mấy năm trước con không tham gia thi đại học, con không theo kịp cuộc sống, tại sao đề lại ngày càng khó, ngày càng khó.”
Theo sự phát triển mạnh của thị trường sách phụ đạo hiện nay, đề hàng năm ngày càng khó, ra đề vô cùng xảo quyệt, Cố Miên khổ sở trong lòng, rõ ràng trong nhà chỉ có một mình cô bé là học tra, đề anh trai làm đơn giản nhất, sau đó tới chị gái, mà cô lại gặp trúng người ra đề xảo quyệt tới cực điểm.
Đây rốt cuộc là chuyện thê thảm gì trong nhân gian?