Nhưng hôm nay Cố Thịnh vẫn luôn lạnh mặt, lần đầu con gái người ta tới, gặp chuyện như vậy, anh cũng không dỗ dành vài câu.
Bây giờ lẽ nào đang dỗ người?
Tiền Tiểu An cố gắng ngửa ra sau, nhưng vẫn không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
"Năm đó lúc chúng ta tham gia thi đấu, cũng bị chở như thế, tìm một nơi núi sâu đồng không mông quạnh ném vào." Bịt mắt xoay quanh không biết bị vứt ở đâu, còn phải dựa vào đặc điểm địa hình gần đấy để xác định vị trí mình đứng, dựa theo mỗi vị trí tọa độ mà hoàn thành nhiệm vụ.
Triển Ngải Bình phiền nhất cái này, cũng không phải không biết, chẳng qua phản ứng của cô hơi chậm.
Cố Thịnh thì khác, anh là một bản đồ sống, dù cho sau này chơi game thì anh cũng có thể báo ra vị trí tọa độ của mình một cách chính xác.
Vì thế lúc đi cùng anh, còn rất gian lận, lần đầu tiên thoải mái như thế.
Cố Thịnh: "Nếu không có tôi, cô cũng không tìm được hướng Bắc."
Triển Ngải Bình chậc chậc một tiếng: "Anh khoác lác ghê."
Cố Thịnh nắm vai cô: "Chờ sau này đến ngày Quốc tế Phụ Nữ dẫn cô đi bắn bia, người nhà các cô vẫn có chút phúc lợi."
Triển Ngải Bình đột nhiên ghé sát anh, ở dưới tầm mắt của Cố Thịnh, cô chỉ về phía trước, dùng khẩu hình nói: "Có thể nào cậu ta tưởng là anh đang hạ thấp bản thân dỗ dành tôi không?"
Cố Thịnh thoáng nhìn qua cái gáy thoắt ẩn thoắt hiện của người nào đó, lại cúi đầu thoáng nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Triển Ngải Bình. Anh nghĩ thầm nếu như mỗi ngày cục cưng trong lòng này đều nghe lời tựa vào trong lồng ngực anh, coi như là mỗi ngày dỗ dành thì thế nào?
Mặt mũi ông đây… không cần nữa.
Chiếc xe này đang đi tới trụ sở, đi tới mái nhà tương lai của bọn họ, anh thích người con gái bằng lòng sinh sống với anh, cô trở thành vợ của anh, thành người nhà của anh, cô theo anh ngàn dặm xa xôi đi tới tỉnh Điền, cô còn bằng lòng sinh con cho anh…
Hiện tại trong đầu Cố Thịnh toàn là ý nghĩ cưng chìu vợ, muốn thương vợ, người đã bị anh cắp đến rồi, đương nhiên phải nghĩ cách giữ lại.
Trong lòng anh đã không thể chờ đợi được nữa, hà tất đợi đến khi binh bại, dứt khoát làm phản đi.
Đồng chí Tiểu Cố đã dùng "tư tưởng của lão Vương" trang bị cho chính mình, ngày mai vừa đến viện gia chúc, anh lập tức làm một người chồng ba tốt biết thương vợ.
"Quan tâm cậu ta nghĩ cái gì chi, em mệt không? Có muốn dựa vào ngủ một lát không?" Ban đêm gió lớn, dù sao cũng hơi lạnh, Cố Thịnh dùng áo khoác dày bọc lấy Triển Ngải Bình, ôm ngang cô vào trong ngực, làm đệm thịt người cho cô.
Bé yêu kiều này ghét nằm trên giường cứng ngắc, huống chi là thùng sách.
Triển Ngải Bình bị ôm lên ngây ngẩn cả người, cái ôm ấm áp vững vàng kia giữ chặt lấy cô.
"Ban đêm tôi ôm em ngủ, em yên tâm, sẽ không để em té đâu." Cố Thịnh dịu giọng dỗ dành cô.
Triển Ngải Bình: "…"
"Lúc lên xe tôi có đun một bình nước sôi, bỏ trong bình thuỷ, sáng sớm ngày mai cũng còn nóng, em tỉnh lại lại pha sữa cho em uống…"
…
Triển Ngải Bình kề sát lồng ngực của người đàn ông, cô nghĩ thầm Cố Lão Ngũ sẽ không phải thật sự bị miếng bánh to cô vẽ ra mê hoặc rồi chứ.
Anh không cần mặt mũi nữa sao?
Là một bà chủ bất lương mới nhậm chức, ngày hôm nay cô còn vài cái bánh, cũng chưa vẽ cho anh xem, Cố Thịnh chỉ ăn có một cái bánh to mà đã định khăng khăng một mực làm một công nhân cho cô rồi hả?
Triển Ngải Bình suy nghĩ lung tung như thế rồi ngủ thiếp đi.
Đợi đến sáng hôm sau, xe ngừng lại, đậu ở cửa kho, Cố Thịnh thật sự pha sữa bột cho cô. Anh giống như con khỉ, trực tiếp lộn từ trên xe xuống, bảo cô chờ, còn không biết lấy ra quả trứng luộc nóng hôi hổi từ chỗ nào. Chờ cô ở trên xe ăn xong bữa sáng, Cố Thịnh đứng ở dưới xe, đỡ tay cô, ôm cô từ trên xe xuống, vững vững vàng vàng rơi trên mặt đất.
Thấy khung cảnh này, tài xế Tiểu Trương nói: "Doanh trưởng Cố, anh thật biết quan tâm vợ."
Cố Thịnh thuận miệng nói: "Vợ tôi là con gái Thượng Hải, lúc trước sinh sống ở thành phố lớn, khó tránh khỏi có chút yếu ớt."
Triển Ngải Bình: "…?"
Tiền Tiểu An trợn to con mắt: "!!!!"
Có chút yếu ớt?
Tiền Tiểu An thấy tận mắt quá trình Triển Ngải Bình quật ngã ba gã đàn ông cao to mà tê cả da đầu.
Xuống xe vận tải, lại tới xe Jeep quân dụng, chiếc xe này lái thẳng vào khu gia thuộc ở một nơi đóng quân khác. Triển Ngải Bình ngồi trên xe, cô lấy cùi chỏ đẩy Cố Thịnh, nhỏ giọng nói: "Anh, anh…"
Làm gì đột nhiên nói cô yếu ớt vậy?
Không chờ cô nói xong, Cố Thịnh dường như đã hiểu ý cô từ lâu, anh kề sát ở bên tai cô nói: "Không phải tự em nói, bây giờ em rất yếu ớt, muốn làm một cô gái được chiều chuộng à?"
Triển Ngải Bình: "…"
Cô còn muốn làm một đứa bé to xác đây!