Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 749 - Chương 749. 2021 (3)

Chương 749. 2021 (3) Chương 749. 2021 (3)

Tháng 1 năm 2021, cả gia đình họ đón mùa đông không lạnh lẽo ở trên hòn đảo ở mũi nam.

Sống trong một tòa biệt thự, ba đứa con và người nhà của chúng đều tới, ồn ào nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.

Người ồn nhất chính là hai đứa sinh đôi do Cố Miên bất cẩn sinh vào năm 2016, một cặp chị gái em trai, bây giờ sáu tuổi, vô cùng ồn ào.

“Bà ngoại bà ngoại bà ngoại, em trai bắt nạt cháu!”

“Bà, đồ vừa nãy đặt ở đây đâu?”

Triển Ngải Bình: “Bà không nhớ.”

Trẻ con đúng là quỷ đòi nợ.

Lúc này đã không cần máy chụp ảnh bằng film, ảnh do máy ảnh SLR chụp, không có phần sửa ảnh, Triển Ngải Bình vẫn rửa từng tấm ra, dát mỏng, bỏ vào trong cuốn album.

Thi thoảng Triển Ngải Bình sẽ ngồi bên biển với ông già thối bên cạnh, lật xem hình ảnh ngày trước, rất nhiều hình, ngay cả bản thân họ cũng không nhớ rõ.

Cố Thịnh chỉ một tấm: “Hình bà dẫn con tới bệnh viện thăm tôi?”

“Không phải chụp khi đó chứ, đây rõ ràng là lần tôi phẫu thuật cho ông? Ông già, trí nhớ của ông sụt giảm rồi, từ sau lần đầu ông bị thương, cảm thấy trí nhớ của ông luôn không được tốt.”

Khóe miệng Cố Thịnh giật giật: “Vợ à, là bà dễ quên, bà còn cãi chày cãi cối.”

Hai người đôi co cãi nhau một lúc, càng xem ảnh càng cãi, đúng là không có chút không khí của ngày kỷ niệm ngày cưới gì cả.

“Sao còn có tấm ảnh này nữa?”

Triển Ngải Bình: “Tấm ảnh quân trang năm mươi tuổi này của ông rất đẹp trai.”

Cố Thịnh: “Năm đó ông đây mới bốn mươi ba thôi.”

“Như nhau như nhau, bỏ lẻ làm chẵn một chút.”

Cố Thịnh lạnh lùng chỉ vào một tấm ảnh nói: “Tấm ảnh sáu mươi tuổi này của em cũng không tồi, xinh đẹp, vợ tôi bảo dưỡng trẻ trung thật.”

Triển Ngải Bình muốn mắng người: “Ông nói bóng nói gió có phải không, đây là ảnh tôi khi bốn mươi tuổi.”

“Là bốn mươi sao? Ít nhất cũng năm mươi rồi chứ? Vợ tôi bốn mươi tuổi đâu có già như vậy.”

Triển Ngải Bình đá anh một cái: “Ly hôn đi, ông già thối, không sống với ông nữa.”

Cố Thịnh: “Mỗi lần tới lúc này bà lại quá khích.”

Cố Viện ở phía sau bàng quan nhìn cha mẹ cãi nhau, nói với em gái Cố Miên: “Cha mẹ chúng ta còn xem ảnh tiếp nữa, ngày kỷ niệm kết hôn sẽ biến thành ly hôn.”

Cố Miên: “Hoàn toàn khác với cảnh tượng ấm áp rơi nước mắt mà em tưởng tượng.”

Triển Ngải Bình và Cố Thịnh cãi mãi cãi mãi, có vài tấm ảnh cũ rơi xuống, Triển Ngải Bình nhặt lên xem, phát hiện là ảnh lúc cô ra ngoài mới nhớ nhét vào, tới đảo, ngược lại cô đã quên mất.

Là ba tấm ảnh chụp chung trắng đen, cô để gộp lại với nhau, trong ba tấm ảnh này, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh đều mặc quân trang, tấm thứ nhất, cô xắn tay áo vật tay với Cố Thịnh, gương mặt của cô dùng sức tới biến dạng, Cố Thịnh chỉ được chụp góc nghiêng, không nhìn rõ biểu cảm, tuy chỉ có góc nghiêng, nhưng góc nghiêng của anh lại được chụp vô cùng tuấn tú, mày kiếm giương lên, anh tư bộc phát, anh cũng xắn tay áo, lộ ra bắp tay rắn chắc, toàn thân ngập tràn mùi hormone.

Nữ binh khác nhìn thấy tấm ảnh này đều kêu wow wow, Triển Ngải Bình lại cảm thấy trên mặt anh viết rành rành chữ gợi đòn.

Khi đó Triển Ngải Bình nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng mắng cha gọi mẹ, ảnh do tên ngốc nào tuyên truyền chụp, chỉ thiếu điều đánh nhau với người chụp ảnh đó.

Trên ảnh còn có chữ: Trung Hoa nhi nữ đa kỳ chí, bất ái hồng trang ái vũ trang.

Vốn dĩ Triển Ngải Bình định quay về sẽ xé ảnh, sau đó quên mất, không xé.

Tấm ảnh thứ hai, cô và Cố Thịnh vô cùng chật vật, họ đang mặc quân trang, nằm sấp trên bãi cỏ, trên quần áo dính đầy bùn nước, vón thành cục, cứng ngắt, trên mặt họ cũng đều là bùn, cho dù là ảnh trắng đen, ảnh lại chụp đường nét của họ vô cùng rõ ràng, mắt của hai người họ rất rất sáng, giống như ngôi sao trong đêm tối.

Cố Thịnh trên ảnh đang nhìn cô.

Tấm ảnh thứ ba, cô và Cố Thịnh đội mũ, ánh sao màu đỏ lấp lánh, trong tay hai người cầm huy chương, Triển Ngải Bình trong ảnh rất nể mặt, cô cười với ống kính, biểu cảm trên mặt Cố Thịnh bên cạnh khá thờ ơ, còn hơi đáng ghét, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt.

Bởi vì lúc chụp hình, cô giả vờ bất cẩn giẫm mạnh vào chân Cố Thịnh một cái.

Thật hả hê!

Vô số cảnh tượng xẹt qua trong đầu, tựa như cô lại quay về năm đó, nghe thấy tiếng tim đập khi đó, Cố Thịnh ở trên lưng cô sốt cao, cô không biết tiếng động nghe thấy bên tai rốt cuộc là nhịp tim của mình hay là tiếng tim đập của anh.

Từ khoảnh khắc đó, cô đã biết mình thích anh.

Cho dù năm tháng dài đằng đẵng, cho dù nửa thế kỷ qua đi, cho dù cơ thể ngày càng già nua, cho dù ký ức hỗn loạn, nhưng vẫn có thể nhớ rõ ràng sự rung động của khi đó.

“Thôi, không cãi với ông nữa.”

Triển Ngải Bình nhẹ nhàng nói ra câu này, gió biển thổi nhè nhẹ, cô nhìn góc nghiêng của người bên cạnh, cầm bút viết xuống một hàng chữ: già rồi mau quên, chỉ có không quên tương tư.

Hoàn văn.

Bình Luận (0)
Comment