Gió sớm mát lạnh không mang theo cái hanh nóng của đầu hè, ve bò lên cây kêu ve ve, người đàn ông ngủ trên giường trở mình, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng: “Vợ già, mấy giờ rồi?”
Cố Thịnh đã rất lâu chưa được ngủ một giấc thoải mái như vậy, sau khi lớn tuổi, ngủ không được an ổn lắm, ngủ say sưa như vậy, tựa như đánh một hơi tới sáng, tất cả mệt mỏi đều rời khỏi anh, toàn thân trên dưới đều tràn trề tinh lực.
Lộn vài cái liên tiếp cũng không thành vấn đề.
Cố Thịnh đã bảy mươi lắm tuổi vừa đón ngày kỷ niệm kết hôn năm mươi năm cùng vợ mình, họ còn đang nghỉ dưỡng ở trên đảo qua mùa đông, sau khi qua tết Nguyên Tiêu mới quay về.
Trước đây lúc còn trẻ, anh luôn là người thức dậy sớm nhất, vợ Bình Bình còn muốn ngủ nướng, sau đó lớn tuổi, ngược lại anh ngủ nhiều, Triển Ngải Bình thích ngủ trưa hơn, buổi sáng dậy sớm.
“Cố Thịnh, anh đang nói mớ gì vậy? Cái gì mà vợ già.” Bạn cùng phòng ký túc xá phủi quân trang trên người, đội mũ lên, ngẩng đầu nhìn Cố Thịnh trên giường.
Nghe thấy tiếng của người đàn ông xa lạ này, Cố Thịnh choàng mở mắt, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà trắng ố vàng, bên trên còn bong ra vài miếng, anh ngồi dậy, phát hiện mình nằm trên chiếc giường không thoải mái lắm, chawnn màu lục một lớp rất mỏng, gối cũng rất cứng, anh ngồi xếp bằng, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc gồ lên, căng chắc, đường mạch máu rõ ràng, không hề khô quắt.
Bởi vì là sáng sớm, trên người anh thậm chí còn xuất hiện chút phản ứng sinh lý rất tự nhiên.
Cố Thịnh: “!”
“Hứa Ủng Quân?”
Hứa Ủng Quân: “Người anh em, cậu ngủ tới mê muội rồi à? Cũng đúng, dạo này cậu quá mệt, cậu phải mau chóng chuẩn bị một chút, cậu đã chuẩn bị xong bài phát biểu của sinh viên tốt nghiệp ưu tú chưa?”
Cố Thịnh trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, thân tư tràn trề sức lực đó khiến anh tựa như tưởng mình đã học được khinh công, toàn thân của anh tràn trề sức mạnh, giống như có thể làm bất cứ chuyện gì.
Anh cầm bài phát biểu trên bàn lên, nhìn nét chữ quen thuộc lại xa lạ, nhìn bên trên viết XXXX năm 1966…
Đây là lúc anh vừa tròn hai mươi tuổi, ở trong hồ sơ của anh là hai mươi hai tuổi, năm nay anh vừa tốt nghiệp từ trường quân đội, cơ năng của cơ thể đạt tới đỉnh phong nhất.
Trong vòng kiểm tra tốt nghiệp cuối cùng, bất luận là thành tích văn hóa hay là kiểm tra thể năng, anh đều xếp thứ nhất, cộng thêm vinh dự lúc trước, vốn dĩ anh có thể lựa chọn một trú điểm ở thành phố lớn, hoặc là tới cơ quan thành phố làm việc, nhưng anh lựa chọn tới biên cảnh nam cương không quá an ổn, chủ động tới bộ đội tác chiến tuyến một, bên trên rất xem trọng và khuyến khích anh.
Cố Thịnh đọc xong bài phát biểu đó, sau đó xé, thầm nghĩ đây là thứ chó gì.
Hoàn toàn không thể đọc cái thứ anh viết ra lúc hai mươi tuổi.
Hứa Ủng Quân chấn kinh: “Cố Thịnh cậu điên rồi!”
Tư lệnh Cố tòng quân mấy chục năm, làm lãnh đạo nhiều năm bày tỏ bây giờ anh xuất khẩu thành văn, hoàn toàn không cần bài phát biểu gì.
Cố Thịnh lẩm bẩm nói: “Tôi cũng hi vọng là tôi điên rồi.”
Anh, Cố Thịnh, bảy mươi lăm tuổi, một lão tư lệnh, thượng tướng nghỉ hưu, lại quay về lúc mình hai mươi tuổi trong ngày thứ hai kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới, trở thành một sinh viên trường quân đội xanh tươi vừa mới tốt nghiệp.
Đây mới đúng là vất vả mấy chục năm, đột nhiên quay về trước giải phóng.
Lại phải từ cơ sở làm lên sao?
Nếu đây là một giấc mơ, vậy chắc chắn là ác mộng.
Có vài người cả đời tràn ngập tiếc nuối, vậy anh hận không thể quay về quá khứ để thay đổi, nhưng cuộc đời của Cố Thịnh viên mãn, tại sao ông trời muốn cho anh lặp lại một lần nữa?
Bây giờ anh vừa mới tốt nghiệp, ngay cả vợ cũng chưa có, năm nay vợ Bình Bình mười tám, còn đang học đại học, họ ngay cả kết hôn cũng chưa, càng đừng nói là ba đứa con sau này, còn có một đống cháu trai cháu gái.
Lặp lại lần nữa?
Cố Thịnh ngây ngốc tại chỗ.
Dõng dạc phát biểu xong, Cố Thịnh mặc quân phục mới toanh, mạch tư duy trong đầu dần rõ nét, anh gọi điện thoại cho cha của mình trước, lại gửi điện báo, nhắc bạn của cha mẹ tránh nạn trước.
Đầu óc của Cố Thịnh rõ nét xử lý xong các loại chuyện trong công việc, chuyện khác giúp được thì giúp, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời, trước khi xuống liên đội, anh còn phải mau chóng đi gặp vợ tương lai Triển Ngải Bình của mình.
Anh đã mua vé xe lửa, mang đồ tức tốc lao tới Thượng Hải.
Sống bên nhau năm mươi năm, chưa từng phân ly, sau khi nghỉ hưu càng bên nhau sớm tối, họ đã trở thành một thể cộng đồng, đã nói sống phải cùng nhau sống, chết phải cùng nhau chết. Cố Thịnh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày tách khỏi vợ, anh nhớ vợ quá!