Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 751 - Chương 751. Cố Thịnh Trọng Sinh 2

Chương 751. Cố Thịnh trọng sinh 2 Chương 751. Cố Thịnh trọng sinh 2

Triển Ngải Bình năm mười tám tuổi, cô học sớm, mười lăm tuổi đã học đại học, tuổi trên hồ sơ lớn hơn tuổi thật của cô hai ba tuổi, bây giờ cô là sinh viên năm ba, sắp lên năm tư, cô là sinh viên y, phải học năm năm, nghỉ hè năm nay sắp bắt đầu, cô không định về nhà, mà hăng hái tới bệnh viện bộ đội theo giáo sư Tôn thực tập.

Đây là lúc cô hăng hái sục sôi nhất, thành tích của cô ưu tú, thiên phú cao, được mấy giảng viên coi trọng, có đãi ngộ phá cách, một nửa ở trường học, một nửa ở bệnh viện, Triển Ngải Bình không quan tâm tới hỗn loạn bên ngoài, chỉ chuyên tâm với bàn mổ.

“Bác sĩ Triển, bên ngoài có người tìm.”

Tuy vẫn là bác sĩ nhưng ở trong bệnh viện, người khác đã gọi cô là bác sĩ rồi, Triển Ngải Bình hơi đắc ý và tự luyến cỏn con, rất thích người khác gọi cô là bác sĩ Triển.

Cô cởi áo blouse xuống, ra ngoài xem thử rốt cuộc là ai tới tìm cô, theo lý mà nói chắc sẽ không có ai tìm, lẽ nào là bệnh nhân từng gặp trước đây? Hoặc là đồng chí chiến hữu nào đó?

Cho tới khi nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ở cổng, Triển Ngải Bình hơi thất thần, Cố Thịnh? Sao anh lại xuất hiện ở đây, không phải anh đã tốt nghiệp rồi sao?

Trông anh khiến người ta cảm thấy rất xa lạ, nói ra năm ngoái họ từng gặp mặt trong cuộc thi, còn thành đồng đội, tuy tranh đấu nảy lửa nhưng cuối cùng họ cũng đều nhận được vinh dự.

Anh, anh tới tìm cô làm gì?

Nhịp tim của Triển Ngải Bình loạn lên thình thịch, bây giờ cô còn nhỏ, vốn không che giấu được chuyện gì, cô hơi chột dạ, lúc này cô vốn không muốn gặp Cố Thịnh.

Cô kéo thấp vành mũ, ngữ khí hung dữ nói: “Cố lão ngũ, anh tới tìm tôi làm gì?”

Đồng chí Tiểu Triển giả vờ không biết anh là sinh viên tốt nghiệp ưu tú, giả vờ không biết sau khi tốt nghiệp anh sẽ đi đâu.

Cố Thịnh ngẩn người khi nhìn thấy vợ năm mười tám tuổi, lúc này gương mặt của vợ ngây ngô, tóc ngắn, hơi đen, mặc quân trang rộng, che đi cơ thể linh lung mảnh mai, đồng tử của cô rất đen, lộ ra vài phần quật cường.

Nhịp tim của anh chậm đi nửa nhịp, quả thật sắp mất khống chế, một luồng kích động phun trào ra khiến đầu óc của anh mất đi tất cả lý trí.

“Em đi theo tôi!” Cố Thịnh nắm tay của cô, kéo người vội vã tìm nơi nào đó.

Triển Ngải Bình ù ù cạc cạc: “Anh, anh làm gì?”

Cố Thịnh dẫn cô tới một cảng nhỏ an tĩnh, anh nhìn ngó xung quanh, xung quanh đều không có ai, Triển Ngải Bình thấy anh nhìn đông ngó tây, tưởng là anh muốn nói chuyện bí mật gì với mình.

Bây giờ sợ bóng sợ gió, chưa biết chừng anh thật sự có tin tức quan trọng gì, muốn tới nhắc nhở cô.

“Anh muốn nói gì thì nói đi, bên này là kho, ban ngày không có ai.”

Nhịp tim của Triển Ngải Bình tăng tốc, chờ đợi lời anh sắp nói ra.

Ai biết một ngây sau cô đã được cuộn vào một vòng ôm rộng lớn, Cố Thịnh lại ôm cô, Triển Ngải Bình ngơ người, cô chấn kinh hai ngây, sau đó là vùng vẫy kịch liệt, nhưng sức của cô đâu bằng được với Cố Thịnh, Cố Thịnh giam cầm hai tay của cô, ấn cô lên tường, anh ghì chặt cô lại.

Cố Thịnh cũng cảm thấy mình điên rồi, anh không khống chế được bản thân, anh thật sự rất muốn ôm vợ, nỗi nhớ nhung đêm ngày sắp ép điên anh rồi.

Anh muốn bày tỏ nỗi lòng với vợ, muốn ôm cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thực của cô.

Triển Ngải Bình vẫn đang vùng vẫy, cô cố nén thét to, dốc hết sức đè nén giọng: “Cố Thịnh, anh điên à? Anh muốn làm gì? Anh giở trò lưu manh à…”

Triển Ngải Bình không dám nói quá lớn, sợ thật sự thu hút người khác tới, tuy tức giận nhưng cô không muốn làm lớn chuyện.

Cô biết rõ Cố Thịnh tuyệt đối sẽ không làm hại cô.

Giọng của Cố Thịnh khàn khàn: “Cho anh ôm một chút, một chút thôi.”

Triển Ngải Bình nghe giọng nói yếu mềm của anh, cô mềm lòng, từ bỏ giãy giụa, nhẹ giọng hỏi: “Anh…đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh ôm một lát.” Cố Thịnh thấy cô không giãy giụa nữa, nới lỏng giam lỏng với cô, chỉ ghì cô, ôm cô, ép cô vào góc tường, hai người họ kề cận rất gần, gió trong hẻm thổi tới, mát lạnh, mà hơi thở hô hấp của họ đều nóng ran tới chí mạng.

Cố Thịnh muốn bình tĩnh, nhưng cơ thể trẻ trung này không kiềm được kích thích, nhìn thấy người mình thích nên không khống chế được gì.

Triển Ngải Bình là sinh viên y, cực kỳ hiểu rõ kết cấu cơ thể người, biết rõ thứ đó là gì, cô xấu hổ quá đỗi, mặt đỏ bừng, không nghĩ được quá nhiều, giơ chân đá lên một cái.

Cố Thịnh lập tức tránh ra sau, sau đó lại nhanh chóng ôm eo của cô lại, tựa như sợ cô chạy mất, anh sốt ruột nói: “Vợ à, em đá như vậy, hạnh phúc nửa đời sau của em coi như tong.”

Bình Luận (0)
Comment