Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 752 - Chương 752. Cố Thịnh Trọng Sinh 3

Chương 752. Cố Thịnh trọng sinh 3 Chương 752. Cố Thịnh trọng sinh 3

Triển ngải Bình trở tay tát vào mặt anh một cái, một tiếng vang thanh thúy, tức giận nói: “Anh gọi bậy cái gì thế?”

Mũ của anh rơi rồi, mũ của cô cũng vậy, trên mặt Cố Thịnh hiện ra dấu bàn tay, tóc ngắn của Triển Ngải Bình rối tung, mấy sợi tóc dính lên mặt của cô, trên mặt vừa đỏ vừa giận vừa xấu hổ.

Cô sống mười tám năm, lần đầu tiên nhìn thấy người dám giở trò lưu manh với cô, người này còn là một người đàn ông, lại còn là đối thủ một mất một còn từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

*

Sau tiếng bạt tai giòn tan, mọi thứ đều trở nên cực kỳ yên ắng, tựa hồ ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Trên tay Triển Ngải Bình nóng ran, cô lạnh giọng nói: “Cố Thịnh, anh còn nổi điên?”

Cố Thịnh ôm chặt cô từ phía sau, nói thẳng: “Bình Bình, anh muốn hẹn hò với em.”

“Anh sắp phải xuống liên đội rồi, anh sợ bây giờ không nói, sau này không có cơ hội nói.”

“Anh thích em, chúng ta hẹn hò đi, đợi sau khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn!”

Triển Ngải Bình khó tin quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đó giống như gặp quỷ vậy.

Triển Ngải Bình cắn môi, mặt cô ửng đỏ, đáy lòng bỗng trào ra một nỗi vui thích ngăn cũng không ngăn được, đợi sau khi cô ý thức được sự thích thú đó, cảm giác xấu hổ bị chơi đùa khiến mặt cô tái đi, cô hoảng hốt.

Cô chưa từng nói với bất cứ ai chuyện cô thích người nào đó, lẽ nào bị người ta phát hiện rồi sao?

Thích người đó, có phải cô rất rẻ mạt không?

Cô đã sống mười tám năm, rất ít khi được người khác đối xử như con gái, sao Cố Thịnh có thể thích cô chứ? Đây e là trò đùa lớn nhất của anh với cô rồi.

“Sinh viên tốt nghiệp các anh chơi lớn như vậy?” Triển Ngải Bình cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại, giả vờ mình hoàn toàn không quan tâm, không chịu lộ ra chút tình cảm chân thật nào của mình, cô sợ sự yếu mềm của mình một khi bại lộ, anh sẽ biến thành một gương mặt khác, biến thành dáng vẻ gợi đòn bất cần đời, chế nhạo nói: “Đùa em thôi, em thật sự tin sao?”

“Trước khi xuống liên đội đùa em một trận, người anh em, sao tôi có thể thích em chứ…”

“Em không xinh đẹp, cũng không dịu dàng, có người đàn ông nào hèn mọn thích em sao?”

Triển Ngải Bình nhắm mắt lại, giọng của cô ngày càng lạnh: “Anh đừng ỷ mình sắp xuống liên đội, anh liền đùa dai với người khác như vậy, tôi là một người không hiền, nếu anh dám chơi đùa tôi, đừng nói anh tới Vân Nam, cho dù anh chạy tới đảo, tôi cũng bắt anh ra đánh gãy chân chó của anh.”

“Tôi biết đám nam binh như các anh, đùa rất quá trớn…”

Triển Ngải Bình càng nói giọng càng dữ dằn: “Tôi không phải đối tượng mà anh tùy ý đùa giỡn, anh dám chọc tôi, tôi đánh gãy chân của anh, tôi đánh gãy cái chân khác của anh.”

Nói xong, Triển Ngải Bình dùng sức rút tay ra, nhìn xuống thân dưới của anh, ánh mắt cực kỳ hung ác.

Cố Thịnh: “…”

Anh dùng chân tình tỏ tình lại không có chút tác dụng gì, thậm chí có hiệu quả ngược, vợ vốn không tin anh.

Vợ hung dữ với anh như vậy!

Cố Thịnh: “Sao em biết anh phải tới Vân Nam?”

Triển Ngải Bình: “?!!” Tiêu rồi.

Cố Thịnh mỉm cười, cho dù mang gương mặt in dấu tay, gương mặt đẹp trai đó cười lên vẫn tràn đầy mị lực, mắt đào hoa bẩm sinh, lúc cười lên càng thêm thâm tình mê say.

Chính vì đôi mắt lãng tử này khiến Triển Ngải Bình không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, nhưng cô lại không thể e dè, mỗi lần đều phải nhìn thẳng vào mắt anh. Thế nhưng bị đôi mắt này nhìn, rõ ràng không có tình ý lại lộ ra tình ý, khiến cô sợ hãi bất an.

Đó là giả, anh nhìn ai cũng như vậy cả.

Triển Ngải Bình mách bảo bản thân như vậy.

“Tôi tùy ý nghe người ta nói, lẽ nào đây là bí mật gì sao?”

Cố Thịnh nói: “Anh cố ý bảo lão Trương tiết lộ cho em biết.”

Lúc này, tư lệnh Cố bỗng nhiên nhớ ra anh từng làm chuyện này khi còn trẻ.

Triển Ngải Bình chột dạ, giống như bị bóc trần tâm tư, cô thẹn quá hóa giận, lớn tiếng mắng: “Cố Thịnh, đầu óc anh có vấn đề à?”

“Em nói sao thì là vậy.” Nhận một bạt tai, tuy trên mắt nóng bừng, Cố Thịnh lại bình tĩnh lại.

Vợ không chịu tin anh, anh chỉ có thể công phá từng bước, khiến cô tin tấm chân tình của mình.

“Anh cùng em về bệnh viện xin nghỉ, bây giờ em là người tự do nhỉ, nghỉ hè rồi cũng không về nhà?”

Triển Ngải Bình: “…”

Cố Thịnh đột nhiên biến về dáng vẻ của một người bình thường, cô lại có hơi không vui, vẫn đang nghĩ cảnh anh ôm cô vào lòng vừa nãy, giọng của anh trầm khàn, ngay cả thứ kia cũng không nghe lời mà dựng lên?

Má cô hơi nóng, cảm xúc nhấp nhô, thầm nghĩ chắc chắn Cố Thịnh đang trêu đùa cô, may mà cô thông minh không mắc bẫy.

Nhưng nỗi mất mác trong lòng khiến cô rất khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment