Triển Ngải Bình mím môi lại: “Xin nghỉ cái gì? Hôm nay tôi làm việc.”
“Anh đây đường xa chạy tới, em là chủ, em không thể tiếp đãi anh chút sao?”
Cố Thịnh nói: “Đi xin nghỉ đi, anh đi cùng em.”
Triển Ngải Bình lề mề dẫn anh đến bệnh viện bộ đội, Cố Thịnh mang dấu bàn tay trên mặt nhưng không hề e dè, trên người còn mang chứng nhận quân nhân, đường hoàng đi vào bệnh viện.
Triển Ngải Bình thật sự đi xin nghỉ, Cố Thịnh chủ động tán gẫu với bác ở cổng.
“Chào bác.”
Bác nói: “Cậu trai này rất đẹp trai, cậu là bạn của bác sĩ Triển à?”
Cố Thịnh cười híp mắt nói: “Cháu là người yêu của em ấy, cháu đặc biệt tới thăm em ấy.”
Lần này bác Cát rất bất ngờ: “Chưa từng nghe nói bác sĩ Triển có người yêu?”
“Vừa xác nhận quan hệ.” Cố Thịnh cười ngọt ngào còn mang theo chút xấu hổ, anh giơ tay gãi ót, bày ra dáng vẻ của chàng ngốc vừa mới sa vào tình yêu.
Bác Cát nhìn biểu cảm này của anh, còn có dấu đỏ trên mặt anh, lập tức hiểu ra tất cả, ông ấy phấn khởi, hai mắt lung linh có thần, lại hỏi thăm Cố Thịnh vài câu, sau khi biết anh là sinh viên ưu tú vừa tốt nghiệp trường quân đội, lập tức khen không ngớt.
“Tuổi trẻ tài cao, chàng trai tốt, chàng trai tốt.”
Cố Thịnh chủ động tiết lộ nói: “Cháu và em ấy là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng một đại viện, từ nhỏ đã chơi thân với nhau.”
“Trời ban nhân duyên tốt!”
Cố Thịnh tiết lộ vài câu đơn giản liền khiến bác Cát hiểu rõ, đây là con em cán bộ, vẻ ngoài anh tuấn cao lớn, còn là sinh viên ưu tú của trường quân đội, sau này tiền đồ vô lượng.
Đây là con rể tốt xách đèn lồng cũng khó tìm.
Xứng với bác sĩ Triển ưu tú.
Cố Thịnh: “Cháu tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được Bình Bình, vừa đồng ý xác nhận quan hệ, em ấy xấu hổ, vẫn còn thờ ơ với cháu.”
Bác Cát dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Con gái đều như thế, cháu dỗ dành nó chút.”
Cố Thịnh gật đầu.
Triển Ngải Bình đã xin nghỉ, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Cố Thịnh tán gẫu với bác, bác Cát thấy cô, lộ ra một nụ cười: “Dẫn bạn trai cháu chơi trong thành phố vui vẻ nhé?”
Mặt Triển Ngải Bình nóng lên, lập tức phủ nhận: “Bác, bác hiểu lầm rồi.”
Lúc này Cố Thịnh đi lên phóng khoáng ôm bả vai của Triển Ngải Bình: “Đi thôi, anh dẫn em đến một nơi.”
Sau khi đi ra được vài bước, Triển Ngải Bình dịch khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình của anh, hung dữ nói: “Đi đâu? Tôi mời anh tới quán cơm quốc doanh ăn cơm?”
Cố Thịnh: “Tới rạp phim đi, anh chưa từng tới rạp phim ở Thượng Hải, mở mang tầm mắt chút.”
Triển Ngải Bình: “Ồ.”
Sau khi đồng ý, Triển Ngải Bình cảm thấy vô lý lại kỳ quái, phim lộ thiện trong bộ đội chưa xem đủ sao? Hai người họ chạy tới rạp phim xem phim?
Phim trong nước ít, rất nhiều bộ đều chiếu đi chiếu lại, bình thường những chỉ có các cặp tình nhân mới cùng đi xem phim.
“Vậy thì đi thôi.” Dù sao vé xem phim chỉ một hai hào.
Cố Thịnh nghiêm chỉnh nói: “Trước khi đi, chúng ta thay quần áo trước, em mặc quân trang chưa hết nghiện à? Thay bộ khác.”
Triển Ngải Bình hít sâu một hơi, cảm thấy người đàn ông này thật lắm chuyện.
Cô tức giận nói: “Đi đâu thay?”
Cố Thịnh: “Anh tìm một chiến hữu cũ mượn căn nhà, hành lý của anh cũng ở đó, ở vài ngày.”
Triển Ngải Bình: “…” Tại sao tên ngốc này không thể thay xong quần áo rồi mới tới tìm cô đi xem phim.
Cố Thịnh nắm tay của cô: “Đi theo anh.”
Anh cũng không sợ người ta hiểu lầm, với chiều cao này của Triển Ngải Bình, còn có cách kiểu ăn mặc trung tính này, lại đội mũ, chưa chắc người ta coi cô là nữ.
Triển Ngải Bình băng qua băng lại với anh, cô vô cùng cạn lời, tên này nói lần đầu tiên tới, lại giống chủ nhà hơn cô.
Cũng đúng, năng lực nhớ bản đồ tìm đường của Cố Thịnh luôn rất mạnh, không giống cô, quay mòng mòng tại chỗ.
Tuy đã học ở đây ba năm, trên thực tế cô chưa từng đến rất nhiều nơi.
Cố Thịnh dẫn cô tới trước một căn nhà, nhà ngói hai tầng lầu bình thường, ngói xanh của tầng thứ nhất duỗi ra, mái hiên màu trắng, tường màu trắng, cửa gỗ và cửa sổ gỗ màu nâu vàng, bên trên có người phụ nữ trung niên xách làn đi qua.
Cố Thịnh cầm chìa khóa mở cửa, dẫn cô đi vào, sau đó ném cho cô một cái túi: “Đi thay đi, thay bộ em thích đó.”
Triển Ngải Bình ngơ ngác nhìn túi màu đen kia, cô mở ra, chấn kinh phát hiện bên trong lại có sườn xám và váy khác, cô giật mình, ném chiếc túi đi: “Tôi hoài nghi anh muốn hại chết tôi.”
Sườn xám là thứ tuyệt đối không thể mặc.
Lẽ nào anh muốn vu oan cho cô sao?
Cố Thịnh bình thản nói: “Vậy mặc chiếc váy trắng đen đơn giản, em mặc chiếc váy màu lam đi, áo sơ mi trắng, váy có dây đeo màu lam, đơn giản, không hút mắt, trên đường rất nhiều người mặc váy.”