Thượng Hải khác với nơi khác, có lẽ nơi này là nơi mà dân thành thị ăn mặc xinh đẹp rực rỡ nhất, tuy đây chỉ là một thành phố nhưng lại có thể gánh một phần sáu khoản thuế của nhà nước, nghĩ cũng biết công xưởng và công ty ở đây nhiều cỡ nào.
Vào năm 60, không ít công chức ở công xưởng Thượng Hải có thể đạt tới mức lương bảy tám chục tệ, càng không nói tiền thưởng cuối năm và trợ cấp ca trực.
Tất cả đảm bảo vật tư đều ưu tiên cung cấp cho ở đây, sự phồn hoa của nó khác với thành phố khác.
Ăn mặc nổi bật ở nơi khác, ở đây thì không là gì.
Lúc này vẫn chưa tới cuối năm, cũng chưa có biến cố lớn gì.
Triển Ngải Bình từ chối nói: “Tôi không mặc, anh dở hơi à.”
Cả đời cô chưa từng mặc váy, cô không để tóc dài, cũng chưa từng mặc váy.
Triển Ngải Bình lại không nhịn được nhìn chiếc váy kia, cô mím môi, học ở đây mấy năm, cô nhìn thấy rất nhiều người mặc váy xinh đẹp trên phố, có chiếc váy họa tiết, váy yếm, bragi, váy hoa…rất nhiều bé gái ở trường mẫu giáo đều mặc váy.
Cố Thịnh cười: “Em mặc đi, mặc vào xem thử, chưa từng thấy em mặc bao giờ.”
Cố Thịnh thấy cô trừng to mắt, hai đồng tử giống như mèo con, vẻ mặt của cô đầy ắp phòng bị, giống như một con mèo cố làm ra vẻ ung dung, đang chuẩn bị tung móng vuốt sắc bén ra bất cứ lúc nào.
Triển Ngải Bình cảm thấy mình thật sự trúng tà rồi, cô mặc chiếc váy có dây đeo, ngượng ngùng đi ra, cô chưa từng mặc váy, cảm thấy chỗ nào cũng sai sai, bên dưới trông trống.
Cô hung dữ hỏi Cố Thịnh: “Có phải rất xấu không?”
Triển Ngải Bình luôn cảm thấy mình không xinh đẹp, giống như một thằng con trai giả, cô mặc váy, chắc sẽ không giống con trai mặc váy chứ, xấu chết mất, mất mặt, cô không dám soi gương.
Cố Thịnh dịu dàng nói: “Không, rất xinh đẹp.”
Triển Ngải Bình lập tức đỏ mặt, cô cũng không muốn đỏ, nhưng cứ nóng bừng lên, gò má như thiêu đốt, hôm nay Cố Thịnh bị ấm đầu, cô cũng không còn tỉnh táo, không đấu võ mồm giống như bình thường, khiến toàn thân cô không được tự nhiên.
Trong miệng chó của anh cũng có thể nôn ra ngà voi.
“Thật à?” Vốn dĩ cô còn muốn giả vờ hung dữ một chút, nhưng khí thế đó thực sự giống như quả bong bóng bị chọc thủng, xẹp lép.
“Thật.” Ánh mắt Cố Thịnh nhu tình nhìn cô: “Em tới đây ngồi.”
Triển Ngải Bình: “Anh lại muốn làm gì.”
Triển Ngải Bình ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế gỗ nhỏ cũng không biết sao mình phải nghe lời anh, cô mặc váy, toàn thân đều không thoải mái, cúi đầu nhìn mắt cá chân lộ ra bên ngoài của mình.
Lúc này, Cố Thịnh lại quỳ một chân trước mặt cô, mở dây giày của cô ra, Triển Ngải Bình lập tức muốn đá anh, nhưng lúc này cô đang mặc váy, ở trong quan niệm của cô, luôn cảm thấy mặc váy nên nho nhã một chút.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cố Thịnh không đáp, cởi giày của cô ra, sau đó nhìn thấy đôi vớ đã rách lỗ của cô, Triển Ngải Bình xấu hổ cực điểm: “Anh không chê hôi sao? Anh cầm chân hôi của tôi làm gì?”
Cởi vớ ra, bàn chân của cô hơi rộng, không phải chân ngọc nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng làn da trên mu bàn chân trắng nõn mịn màng, bởi vì được che kín lâu dài, mang màu sắc trắng nõn vốn có, móng chân rất đẹp.
Cố Thịnh bật cười: “Không thối.”
Anh nhẹ nhàng giúp cô mang một đôi vớ trắng khác, sau đó mang giày da màu đen.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt Triển Ngải Bình thật sự thành táo đỏ trong sách giáo khoa tiểu học, Cố Thịnh nghĩ tới cái miệng của mình, anh quyết định im lặng.
Anh mỉm cười nhìn gương mặt của cô, muốn giơ tay chạm vào mái tóc ngắn của cô, từ sau khi kết hôn, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tóc ngắn của cô, già rồi cũng là bà cụ thích đẹp.
Cố Thịnh kiềm chế tay của mình lại, anh biết, dựa theo tính cách thường ngày của vợ mình, nếu anh dám sờ chân của cô, sờ tới nơi khác của cô nữa, trên mặt sẽ ăn thêm cái tát thứ hai mất.
Chính là một bác sĩ đáng ghét coi trọng này.
Cố Thịnh mang tâm trạng rất tốt đi rửa tay, nếu đồng chí Tiểu Triển muốn, anh còn có thể phun rượu tiêu độc trước mặt cô, như thế sờ mặt cô chắc sẽ không bị đánh.
Anh nhanh chóng thay thường phục, đàn ông mà, chỉ là áo sơ mi trắng và quần dài màu lục đơn giản, đồng chí Cố rất tự tin với dáng người của mình, cho dù là áo sơ mi trắng đơn giản cũng có thể mặc ra được anh tuấn có hình.
Triển Ngải Bình ngồi bên ngoài, nghe tiếng nước bên trong, cô hơi lo lắng, lại có hơi kích động muốn tìm gương, cô rất muốn biết bây giờ mình trông như thế nào.
Triển Ngải Bình phát hiện một chiếc gương nhỏ trong túi Cố Thịnh hất cho mình, cô vừa thầm nghĩ người đàn ông này thật lắm trò, vừa cầm gương nhỏ đó lên, chiếc gương tròn rất nhỏ, đại khái to bằng hộp đựng kem dưỡng da, không soi được hết cả gương mặt, có lẽ là dùng để cạo râu?