Cô cầm lên soi gương, lại vô tình phát hiện bên miệng của người trong gương mang theo một ý cười bất giác.
Triển Ngải Bình: “…”
Đối thủ một mất một còn mang giày cho cô ở trước mặt cô, sao có thể nhịn được không cười chứ?
Cô giơ tay xoa mặt của mình, muốn xoa bay ý cười đó, nhưng ý cười đó ngày càng sâu.
Người có gương mặt đỏ giống như mông khỉ trong gương là ai?
Triển Ngải Bình ụp gương lại, vô cùng ảo não nghĩ, bây giờ chắc chắn cô rất xấu, không thể gặp được ai.
Cố Thịnh là vì xem trò cười của cô, nhìn cô mặc thế này ra ngoài, khiến người khác chê cười cô, châm chọc cô, khiến cô mất hết mặt mũi.
Lúc nghĩ như vậy, tâm trạng của Triển Ngải Bình lại không được tốt.
*
Tiếng nước chảy tí tách, để đảm bảo bất trắc, Cố Thịnh lại xoa xà phòng lần nữa, rửa sạch sẽ, soi gương, gương mặt người đàn ông trong gương tuấn tú, râu cũng được cạo sạch, không bới ra chút khiếm khuyết nào.
Anh đi ra ngoài, ho khan một tiếng, cường điệu nói: “Anh rửa tay rất sạch.”
Triển Ngải Bình lập tức tức giận: “Anh dám chê tôi bẩn?”
Cố Thịnh ngơ ngác: “Anh sợ em chê anh bẩn.”
Triển Ngải Bình: “…”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch thành khẩn của Cố Thịnh, Triển Ngải Bình phì cười thành tiếng.
Nghe cô cười, Cố Thịnh thở phào một hơi, anh cho Triển Ngải Bình một chiếc túi vải đeo chéo, bảo cô đội mũ che nắng lên, hai người chuẩn bị ra ngoài, trên thực tế cả quá trình cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Triển Ngải Bình giữ chiếc mũ che nắng màu be trên đầu, vừa nãy cô đã nghĩ rõ rồi, nếu Cố Thịnh dám chê cười cô, cô sẽ đánh anh bầm mũi sưng mặt, xem ai chê cười ai.
Nhưng…cô quay đầu nhìn góc nghiêng cực kỳ tuấn tú đó của Cố Thịnh, thầm nghĩ chưa chắc mình nỡ đánh.
Họ ra ngoài, không dám nắm tay tiếp, cách nhau một khoảng cách nhỏ.
Đi trên phố, Triển Ngải Bình khát vọng soi gương, cô muốn soi toàn thân, cô luôn cảm thấy mỗi người trên phố đều đang nhìn cô, ném ánh mắt dị thường về phía cô, cô nóng lòng tìm kiếm thứ có thể soi gương.
Cô soi toàn thân trên kính tủ bát, soi gương trên cửa sổ xe của xe ô tô đang đỗ.
Cô tưởng động tác của mình không có ai phát giác, trên thực tế đều bị Cố Thịnh nhìn thấy.
Cố Thịnh: “Chúng ta vào trong cửa hàng quần áo kia nhìn thử, không hổ là Thượng Hải, ở đây nhiều quần áo thật.”
Triển Ngải Bình: “…”
Một người đàn ông nói ra những lời này khiến cô cảm thấy nổi gai óc, nếu hôm nay Cố Thịnh tới vì chê cười cô, vậy sự hi sinh của anh cũng quá lớn rồi.
Rốt cuộc trong bụng anh đang tính toán cái gì?
Hai người đi vào cửa hàng quần áo bên đường, trên giá bên trong bày đầy các loại quần áo đủ màu sắc, nếu nói là nhiều chủng loại, trên thực tế cũng không được coi là nhiều, khác với cửa hàng quần áo của sau này, quần áo cùng một kiểu dáng, gần như có vài chục chiếc treo trên cùng một giá.
Ở thời này, xác suất mặc đụng hàng rất cao.
Cố Thịnh chủ động tới trước chiếc gương toàn thân của cửa hàng quần áo soi gương, anh còn giơ tay vuốt tóc của mình, Triển Ngải Bình thầm kinh thán một tiếng anh thật diêm dúa, sao đó rất tự nhiên đứng bên cạnh anh.
Cô không quan tâm cái gì khác, cô chỉ quan tâm mình ở trong gương.
Tiếp đó, cô lại nhìn thấy một đại mỹ nhân mặc váy.
Dáng người của người phụ nữ trong gương cao gầy, nhưng vì đứng bên cạnh người đàn ông tuấn tú cao hơn cô, khiến cô nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan của cô rạng rỡ xinh đẹp, cho dù là tóc ngắn rối tung cũng không ngăn được dung nhan xinh đẹp của cô, cô đang mặc váy, cánh tay thon gọn chân mảnh khảnh, đẹp hơn những cô gái ở văn công đoàn.
Triển Ngải Bình ngơ người.
Từ nhỏ tới lớn cô đều không để ý soi gương lắm, trong nhà cũng không có gương toàn thân, sau khi học trường quân đội, vậy thì càng khỏi phải nói, cô chỉ quan tâm quân trang của mình mặc có nghiêm túc chưa, căn bản không để ý dung mạo của mình trông như thế nào…dù sao thì cô chưa từng là một đại mỹ nhân khiến người ta tán dương gì.
Mà lúc này, trong lòng cô đột nhiên có một suy nghĩ: Mình đẹp quá đi!
“Hai người thật xứng đôi, ra ngoài hẹn hò với người yêu nhỉ, mua bộ quần áo đẹp…”
Cố Thịnh nói: “Tôi mua cho người yêu hai chiếc khăn tay.”
Triển Ngải Bình: “???” Ai là người yêu của anh?
Nhân viên dẫn anh đi chọn khăn tay, Cố Thịnh đẹp trai, nữ nhân viên thích thú nói chuyện với anh thêm vài câu.
“Anh sắp kết hôn với người yêu của anh rồi nhỉ? Người yêu của anh thật xinh đẹp.”
Cố Thịnh: “Em ấy đang học ở đây, đợi em ấy tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.”
“Còn là một sinh viên à, lợi hại thật.”
Cố Thịnh mua được hai chiếc khăn tay với mức giá cực kỳ ưu đãi, anh đưa cho Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình nhìn anh, lại nhìn nữ nhân viên, cô nghe thấy hết lời hai người họ nói vừa nãy rồi.
Hôm nay không so đo với anh nữa.