Triển Ngải Bình im lặng nhận khăn tay, mặt hơi đỏ, đúng là không có tiền đồ.
Cố Thịnh mua vé xem phim trước, lại đi mua nước cam có ga và đậu phộng hạt dưa, đợi tới khi phim chiếu, dựa theo số ghế đi xem phim.
Trong bộ đội và trường học đều sẽ chiếu phim lộ thiên, rất nhiều phim họ đều xem rất nhiều lần, bộ phim này cũng vậy.
Cố Thịnh đã rất nhiều năm chưa xem, quên mất nội dung từ lâu, anh xem say sưa.
Ra ngoài xem phim với người yêu khiến tư lệnh Cố cực kỳ vui.
Triển Ngải Bình thì xem tới hoài nghi cuộc đời, nếu cô nhớ không lầm, mỗi sinh viên trường quân đội đều từng xem phim này rồi?
Cố Thịnh còn có thể xem nhập tâm như vậy, chẳng trách anh có thể làm sinh viên tốt nghiệp ưu tú? Tính đảng này, giác ngộ này cũng quá cao rồi.
Triển Ngải Bình không xem phim nổi, trong đầu cô vẫn luôn là cảnh tượng trong gương vừa nãy, đại mỹ nhân đó khiến cô quen thuộc lại xa lạ.
Xem phim xong, Cố Thịnh nói muốn tới công viên Nhân Dân dạo, Triển Ngải Bình đi cùng anh, công viên Nhân Dân rất đẹp, xung quanh có kiến trúc kiểu tây đặc sắc cao cao, có một dòng sông, hai bên bờ xanh mướt, có không ít người chèo thuyền trong sông nhỏ.
Mỗi lần tới, Triển Ngải Bình đều mê đắm người ta nghịch nước chèo thuyền, nhưng bản thân cô chưa từng chèo.
Cố Thịnh: “Hai chúng ta đi chèo thuyền?”
Triển Ngải Bình do dự: “Hai chúng ta được không? Người ta đều tận mấy người.”
Người tới chèo thuyền rõ ràng hầu như là gia đình, dẫn theo trẻ con, còn có các bạn học kết nhóm vui chơi, trên mỗi chiếc thuyền đều có trên ba người, không thấy chiếc nào hai người.
Dù sao thì ba thợ giày gánh một Gia Cát Lượng, nhiều người nhiều cách, với mái chèo nhỏ như thế, nếu người chèo thuyền không ăn khớp, vậy há chẳng phải sẽ xoay tròn tại chỗ?
Cố Thịnh đi thuê thuyền, dẫn Triển Ngải Bình lên, Triển Ngải Bình đứng trên thuyền lắc lư, cô hơi nghi ngờ Cố Thịnh lừa cô lên thuyền, có phải là để hất cô xuống nước không?
Nhưng không ngờ Cố Thịnh chèo thuyền rất ra gì, cầm mái chèo, anh quạt ở bên này mấy cái, lại quạt ở bên kia mấy cái, thuyền nhỏ chong chênh đi về trước.
Triển Ngải Bình: “!”
Trông rất đơn giản!
Triển Ngải Bình cũng vớ một cái mái chèo, vui vẻ quạt, sức của cô không nhỏ, cố gắng quạt vài cái, thuyền bắt đầy xoay vòng tại chỗ, suýt chút đánh nhau với thuyền khác.
Triển Ngải Bình: “???”
Cố Thịnh không nhịn được cười: “Để anh làm thì hơn.”
Triển Ngải Bình lắp bắp nói: “Anh dạy tôi đi.”
Cố Thịnh dạy cô chèo thuyền, hai người không cãi nhau, chèo thuyền du ngoạn như vậy, Triển Ngải Bình chơi chưa tận hứng, đáng tiếc đã sập tối, bên sông nhiều muỗi, rất độc, cô mặc váy, bị chích vài cái rồi.
“Gãi nhẹ thôi.” Cố Thịnh nhíu mày nhìn cô gãi ra từng vết đỏ, Đại Bình Bình này ra tay với bản thân cũng rất tàn nhẫn, da trên chân cô non, dấu vết bị cô gãi ra ngang dọc đan xen, giống như vết roi đánh.
Cố Thịnh đi mua dầu gió, thoa lên cho cô: “Một hai ba bốn năm vết muỗi đốt, muỗi thích em thật.”
Triển Ngải Bình: “Chắc chắn là anh da dày thịt thô rồi.”
Bây giờ cô là đại mỹ nhân mặc váy, đương nhiên cơ thể yếu mềm! Muỗi cũng có mắt, thích người đẹp!
Trước đây luôn nghe người ta nói phải chăm sóc các cô gái yếu mềm kia, bây giờ vẻ ngoài của cô cũng là cô gái xinh đẹp mặc váy, có phải cũng có thể được đối xử dịu dàng không?
Cố Thịnh cười: “Là anh da dày thịt thô.”
Triển Ngải Bình tự luyến nói: “Là tôi xinh đẹp, muỗi mới thích chích tôi.”
Cố Thịnh: “…”
Vợ ngốc.
Thấy Cố Thịnh trầm mặc, không phản bác cô nói mình xinh đẹp, điều này mang tới sự khẳng định rất lớn cho Triển Ngải Bình, cô vội vàng muốn nhận được sự xác nhận từ trong miệng của người khác, bản thân thật sự rất xinh đẹp.
Từ nhỏ tới lớn, thứ mà mẹ Ngải Phi Hồng cho cô luôn là sự phủ định đủ kiểu, nhưng cô thật sự rất thích được người khác khen, thích được người khác khẳng định, cô luôn rất nỗ lực muốn nhận được sự khẳng định và khen thưởng từ người khác.
Giáo sư Tôn coi trọng cô, thích cô, cô không muốn cô phụ sự kỳ vọng của ông ấy, liều mạng cố gắng.
Cố Thịnh nói: “Em rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân.”
Chỉ với câu nói này của Cố Thịnh, tâm trạng của Triển Ngải Bình rất tốt, cô cực kỳ phóng khoáng: “Tôi mời anh tới quán cơm quốc doanh ăn cơm, anh tùy ý gọi, bao no, tôi mang đủ phiếu rồi.”
Cô bị niềm vui làm cho mụ mị đầu óc, cho dù bị đối thủ một mất một còn hại một vố cũng không sao.
Cố Thịnh cười nói: “Không cần, em theo anh.”
Anh cũng mang đủ phiếu rồi.
Lúc này sắc trời đã muộn, ánh tà dương đỏ rực, Cố Thịnh dựa vào gương mặt đẹp trai và chứng nhận quân nhân của mình tìm một thím bên đường mượn làn mây mua rau, dẫn Triển Ngải Bình đi mua thịt lợn.
Thịt lợn ở Thượng Hải được cung cấp nhiều, vận khí tốt có thể mua được thịt không cần phiếu.