Thịt mỡ và thịt ba chỉ hết rồi, còn lại thịt nạc, Cố Thịnh mua ít thịt nạc, lại mua xương ống và ruột lợn, còn chọn ít trứng gà, rau xanh, củ cải,…dẫn Triển Ngải Bình về.
Triển Ngải Bình nhìn thấy Cố Thịnh sinh hoạt hóa như vậy, cô trợn mắt há hốc mồm, đều lớn lên cùng một đại viện, ai không biết ai chứ? Hai người từ nhỏ đã ăn cơm nhà ăn.
Anh vào trường quân đội, cũng không phải vào ban bếp núc.
Triển Ngải Bình được anh dẫn về, trơ mắt nhìn anh xắn tay áo nấu cơm, cô nghi ngờ báo ứng của mình sắp tới rồi.
Cô từng suýt chút độc chết Cố Thịnh…
Lẽ nào trước khi anh xuống liên đội cũng muốn cho cô chút màu sắc xem thử? Đợi lát nữa rốt cuộc cô ăn hay không ăn?
Triển Ngải Bình ngửi mùi hương trong không khí, rất thơm.
Cô hắt xì.
Cố Thịnh nấu bốn món xào một món canh đơn giản, còn chiên hai cái trứng, gọi Triển Ngải Bình tới ăn cơm.
Lòng lợn xào, thịt xào cà rốt, thịt kho, dưa leo đập, cộng thêm canh củ sen, bên trên bày ra một đĩa đậu ngũ hương.
Là các món ăn gia đình đơn giản, không bằng được với quán cơm lớn, bề ngoài trông có vẻ sắc màu và hương thơm đều có đủ.
Cố Thịnh chỉnh vị trí của bóng đèn, treo bên trên bàn ăn, nói: “Nếm thử đi.”
Triển Ngải Bình cảm thấy anh đang bày hồng môn yến, nhưng cô lại không nhịn được nếm thử, cùng lắm là liều mình cùng quân tử.
Cô nếm thử món trứng chiên trước, phát hiện món này thật sự rất thơm rất ngon, thịt kho bên cạnh vô cùng mềm mảnh, không hề dai chút nào, Cố Thịnh dùng lòng trắng trứng với tương, vừa tươi vừa mềm, thịt nạc cũng ngon như vậy!
Mặc kệ có độc hay không, ngon thì cô ăn thôi.
Cố Thịnh thấy cô ăn ngấu nghiến, tâm trạng lập tức tốt lên, nghĩ ngày mai nhân lúc còn sớm mua chút cá tôm cua tươi, nấu cho cô vài bữa ăn ngon.
Trước khi tới đơn vị mới báo cáo, kỳ nghỉ thăm gia đình của anh không ngắn.
Anh muốn tới bệnh viện đưa cơm, bày tỏ sự “hiền huệ” của mình, ngồi vững thân phận người yêu của cô.
Triển Ngải Bình ăn cơm xong, cô cởi giày và quần áo trên người ra, thay vào quần áo cũ của mình, cô phải về rồi.
Cố Thịnh không giữ lại, chỉ nói đưa cô về bệnh viện.
Triển Ngải Bình không nhịn được nhìn bộ quần áo cô cởi xuống vài cái, sau đó quay đầu nhìn Cố Thịnh, mắt cô long lanh.
Bộ quần áo này cô đã mặc rồi, có phải nên tặng cho cô làm quà không?
Cô ngại chủ động lên tiếng xin, đợi Cố Thịnh chủ động.
Ai biết lúc này Cố Thịnh giống như không nhìn thấy, dẫn cô ra ngoài, khóa cửa lại.
Triển Ngải Bình: “…”
“Đi thôi.” Cố Thịnh nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, Cố Thịnh rất hài lòng, thầm nghĩ không phải là mua bán, anh thế này gọi là “Cố thái công câu mèo”.
*
Buổi tối, Triển Ngải Bình ở trên giường trở qua lật lại không ngủ được, cô thầm mắng Cố Thịnh mấy nghìn lần, hôm nay tên này đột nhiên khi không tới tìm cô, đột nhiên tỏ tình với cô, đột nhiên ra ngoài chơi, đột nhiên nấu cơm cho cô…còn tự nhiên mua một đống quần áo dành cho nữ mặc?
Sao anh biết cô mặc quần áo và mang giày kích cỡ nào?
Triển Ngải Bình hung hăng đấm vào gối mấy cái, cô hận tới nghiến răng ken két, đồ chó này, trước khi xuống liên đội còn tới hại người.
Ngày hôm sau, Triển Ngải Bình mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện trong bệnh viện, cô mặc áo blouse, ngoài tinh thần không được tốt lắm, tất cả đều giống như bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy có người đang nhìn cô bàn tán xì xào.
Y tá tiểu Chương cười hỏi: “Hôm qua cô với người yêu cô chơi vui không?”
Triển Ngải Bình tưởng cô ấy đang hỏi người khác, không lên tiếng nói chuyện, cô xếp hàng mua đồ ăn sáng ở nhà ăn.
Tiểu Chương: “Bác sĩ Triển, sao cô không nói gì? Cô với người yêu cô chơi vui không, nghe nói người yêu của cô rất đẹp trai, còn là con em cán bộ, thanh mai trúc mã với cô.”
Một y tá khác tên Hà Thanh Thanh bỡn cợt nói: “Là con em cán bộ cấp cao nhỉ, cô còn giấu không cho chúng tôi biết.”
Hà Thanh Thanh đoán người yêu của Triển Ngải Bình chỉ là con em cán bộ bình thường, cô ta cố ý nói như vậy là để khiến Triển Ngải Bình không xuống được.
Lời nói của bác bình thường đều không tin được, cứ thích khoa trương, đoán chừng chỉ là một con em cán bộ bình thường, sinh viên tốt nghiệp trường quân đội bình thường.
Triển Ngải Bình chẳng qua chỉ là con gái của một liệt sĩ, vẻ ngoài không tồi, nhưng không dịu dàng, lẫm liệt như con trai, đàn ông thật sự ưu tú đâu thể thích cô được.
Một núi không thể có hai hổ, một người đàn ông cường thế tuyệt đối không cho phép người đứng bên cạnh mình là một người phụ nữ cường thế.
Triển Ngải Bình: “Ai nói tôi có người yêu rồi? Tôi không có người yêu.”