Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 758 - Chương 758. Cố Thịnh Trọng Sinh 9

Chương 758. Cố Thịnh trọng sinh 9 Chương 758. Cố Thịnh trọng sinh 9

Hà Thanh Thanh: “Hôm qua người đàn ông tới tìm cô đó? Chính miệng anh ta nói với bác Cát là người yêu của cô.”

Y tá Chương trêu đùa nói: “Cô yêu đương còn muốn giấu chúng tôi? Có phải là không muốn mời chúng tôi ăn cơm không?”

Mặt Triển Ngải Bình lập tức đỏ lên: “Chính miệng anh ta nói là người yêu của tôi? Sao anh ta có thể như thế chứ? Anh ta cố ý, chắc chắn anh ta cố ý!”

Triển Ngải Bình không hề keo kiệt dùng ác ý lớn nhất để suy đoán cách làm của Cố Thịnh, lẽ nào đây mới là mục đích của anh?

Tốt nghiệp rồi chơi một vố lớn? Cố ý tới lừa gạt cô?

“Tôi không có người yêu, anh ta nói bậy!”

Triển Ngải Bình đen mặt, cũng không có khẩu vị ăn sáng nữa, cô chỉ muốn tóm Cố Thịnh ra, hung hăng đánh anh một trận, xem anh còn dám nói lung tung nữa không.

Buổi sáng không ăn gì, qua tới trưa, Triển Ngải Bình đói bụng, cô cầm tiền và phiếu cơm tới nhà ăn xếp hàng, lại bị người ta ngăn ở cửa nhà ăn.

Cố Thịnh ăn mặc chỉnh chu, anh còn cầm hộp cơm bốn tầng, kéo Triển Ngải Bình vào trong góc của nhà ăn, mời cô ăn cơm.

Nếu không phải nhà ăn quá đông người, Triển Ngải Bình muốn đánh anh tại chỗ, cô không nhìn hộp cơm đó, lạnh mặt nói: “Rốt cuộc anh muốn cái gì? Anh làm bại hoại danh tiếng của con gái, tại sao anh nói anh là người yêu của tôi? Nếu đổi lại là cô gái khác, anh mang tội lưu manh.”

Cố Thịnh: “Tại sao đối với người con gái khác là tội lưu manh, đối với em thì khác?”

Triển Ngải Bình: “Tôi cũng không quan tâm những chuyện này.”

Cố Thịnh cười mở hộp cơm ra: “Điều kiện của anh không tốt sao? Cha anh là phó tư lệnh, anh cả là bí thư huyện ủy…bản thân anh cũng là sinh viên tốt nghiệp ưu tú, lẽ nào không xứng với em à?”

“Tôi nghi ngờ đầu óc của anh hỏng rồi.” Triển Ngải Bình vốn còn muốn nói anh vài ba câu, nhưng ngửi được mùi thức ăn thơm phức, cô bị món ăn trong hộp cơm thu hút, Cố Thịnh rút từng tầng thức ăn ra, có tôm kho, miến gạch cua, thịt kho, cá chua ngọt, thịt hầm…

Cố Thịnh nói: “Đều là do chính tay anh nấu, nếm thử đi.”

Triển Ngải Bình không phí lời với anh, cầm đũa lên ăn, cô của năm mười tám tuổi ăn rất khỏe, một bữa ăn hết ba bát cơm.

Mấy y tá như Hà Thanh Thanh cũng đang gọi cơm ở nhà ăn bị Triển Ngải Bình và Cố Thịnh thu hút ánh nhìn.

Y tá tiểu Lôi: “Đây là người yêu của bác sĩ Triển? Quả nhiên rất đẹp trai.”

Bác sĩ Trương: “Rất cao, dáng người chuẩn, là một người lính.”

“Nghe nói còn là con em của cán bộ cấp cao, thanh mai trúc mã với bác sĩ Triển.”

“Có phải anh ấy tới đưa cơm cho bác sĩ Triển không?”

Y tá tiểu Lôi đi tới, Cố Thịnh mời cô ấy ăn cùng, cười nói: “Bình Bình dỗi tôi, sau này cô ấy ở đây thực tập, mong mọi người chiếu cố nhiều.”

Triển Ngải Bình tức giận đá anh một cái.

Y tá tiểu Lôi chớp mắt: “Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Triển có sắc thái thiếu nữ này.”

“Quả nhiên người yêu tới là khác biệt hẳn.”

Triển Ngải Bình cố gắng bới cơm, trước khi cãi nhau, ít nhất phải ăn xong cơm, Cố Thịnh chu đáo bóc tôm giúp cô, ôn nhu căn dặn: “Ăn chậm thôi, kẻo bị nghẹn.”

Y tá tiểu Lôi: “Bình Bình, người yêu của cô đúng là một người đàn ông tốt.”

Triển Ngải Bình nghẹn lời, cô ho khan vài tiếng.

Cố Thịnh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đừng vội, buổi tối nấu nhiều món ngon hơn cho em.”

Triển Ngải Bình ăn cơm xong, Cố Thịnh đưa khăn tay cho cô lau miệng, cô đột nhiên nghĩ thông, bất luận Cố Thịnh có mục đích gì, anh đều đang hầu hạ cô, hưởng thụ trước rồi tính.

Triển Ngải Bình gọi anh một tiếng: “Người yêu, đi chuyển máy móc giúp em.”

Cố Thịnh thu dọn hộp cơm: “Được, dọn đồ xong trước đã.”

Cố Thịnh chịu khó theo cô tới phòng hồ sơ chuyển hồ sơ bệnh án, anh còn biết sửa giường bệnh, kéo bình dưỡng khí, ngay cả một đống phế phẩm trị liệu cũng chịu kéo ra tiêu hủy giúp.

Tiêu hủy phế phẩm chữa bệnh là một chuyện khổ cực vừa tởm vừa thối.

Triển Ngải Bình thấy anh thành thật nghe lời như vậy, đáy lòng thầm vui sướng, nếu đây là Cố Thịnh uống nhầm thuốc, vậy cô hận không thể khiến Cố Thịnh uống nhầm thuốc mỗi ngày.

Buổi chiều tới giờ, Cố Thịnh nói: “Anh về nấu cơm cho em trước.”

Triển Ngải Bình nói: “Anh đi đi.”

Sau khi Cố Thịnh đi, một đống người ở bệnh viện vây lấy Triển Ngải Bình.

“Cô còn nói cô không có người yêu, người yêu cô chịu khó hiền lành như vậy.”

“Nghe nói còn là một sinh viên vừa tốt nghiệp, sinh viên trường quân đội?”

“Con người không tệ, anh ta lại còn chịu nấu cơm cho cô ăn?”

Hà Thanh Thanh sốt ruột nói: “Anh ta thật sự là con em của cán bộ cấp cao sao?”

Triển Ngải Bình nói: “Cho là vậy đi.”

“Cái gì gọi là cho là vậy, rốt cuộc có phải không?”

Triển Ngải Bình nói: “Là con trai của lão thủ trưởng của mẹ tôi.”

“Wowww! Thật à.”

Bình Luận (0)
Comment