Hà Thanh Thanh nói: “Sao đột nhiên hai người lại hẹn hò?”
Triển Ngải Bình nói: “Anh ấy tốt nghiệp rồi, trước khi xuống liên đội tới tìm tôi.”
“Anh ấy tỏ tình với cô?”
Triển Ngải Bình: “Gần như vậy.”
…
Buổi tối Cố Thịnh cũng nấu vài món ăn đưa tới cho cô, Triển Ngải Bình ăn hết, cô bắt đầu nghi ngờ: “Có phải anh muốn để người xung quanh đều cho rằng em tôi đã tìm được một người yêu tốt, sau đó đá tôi, để họ chê cười tôi không.”
Cố Thịnh bất đắc dĩ nhìn cô, đánh giá nói: “Tuy từ nhỏ em đã viết nhật ký rất tệ, nhưng sức tưởng tượng của em rất phong phú.”
Anh mắng to: “Anh đây một năm được mấy ngày nghỉ phép? Toàn bộ đều lãng phí vào chuyện rách này?”
Triển Ngải Bình hồ nghi: “Vậy anh đang làm gì?”
Cố Thịnh: “Anh đang nghiêm túc theo đuổi vợ.”
“Người tôi thích còn không tin tôi.”
Gò má Triển Ngải Bình hơi nóng, cô ấp a ấp úng: “Hai chúng ta từ nhỏ tới lớn cãi nhau bao nhiêu lần, đánh nhau bao nhiêu trận, anh nói thích tôi, ai tin chứ?”
Cố Thịnh: “Vậy tại sao năm ngoái em chịu lén anh đi mười cây số?”
Triển Ngải Bình: “Tôi có lương tâm làm người cơ bản.”
Cố Thịnh: “Vậy được, anh bị lương tâm làm người cơ bản của em cảm động rồi, anh thích em, muốn cưới em, muốn cho em làm vợ anh.”
Triển Ngải Bình: “…”
“Bình Bình, lần này anh tới là muốn tỏ tình, muốn xác lập quan hệ với em, chúng ta hẹn hò trước hai năm, đợi sau khi em tốt nghiệp gả cho anh, có được không?”
Cố Thịnh nhìn Triển Ngải Bình trước mắt, trong đầu anh đột nhiên có rất nhiều hồi ức liên quan khi còn trẻ, những lời này không phải là anh nhất thời nghĩ ra, quả thật là lời anh đã nghiền ngẫm muốn nói ra lúc anh hai mươi tuổi.
Nếu nói cả đời này anh không có tiếc nuối cũng không đúng.
Tiếc nuối của anh chính là vào năm tốt nghiệp hai mươi tuổi, rõ ràng anh một mình tới Thượng Hải, nhưng chỉ đứng nhìn cô từ xa, lời muốn nói ra đều giấu nhẹm vào đáy lòng.
Cố Thịnh của năm hai mươi tuổi thiếu đi dũng khí, mới dẫn tới họ lỡ nhau năm năm.
Triển Ngải Bình nói: “Lòng tôi rất loạn, anh cho tôi nghĩ thêm đã.”
Cố Thịnh cười nói: “Em từ từ nghĩ, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, đợi sau khi anh xuống liên đội, tháng nào anh cũng sẽ viết thư cho em, nếu em đồng ý, chỉ cần có cơ hội anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Triển Ngải Bình hé môi, vô thức nói: “Vị trí điện thoại khó giành lắm.”
Cố Thịnh: “Khó giành cũng phải giành, ai bảo anh muốn nói chuyện với em.”
Triển Ngải Bình không nhịn được nói: “Không muốn cãi nhau trước đám đông với anh, tôi chê mất mặt.”
Cố Thịnh: “Anh nói lời tình tứ với em.”
Triển Ngải Bình đỏ mặt nói: “Vậy còn chi bằng cãi nhau, lỡ như bị người khác nghe thấy, tôi còn làm người nữa không.”
Triển Ngải Bình ôm mặt của mình: “Chắc chắn họ sẽ xúm lại chê cười tôi.”
Bình Bình của năm mười tám tuổi cũng không phải chưa từng thấy nữ binh khác hẹn hò, mỗi lần nhận được thư của người yêu, luôn sẽ bị người khác trêu ghẹo vài tiếng, còn có vài người quá đáng sẽ nghe lén cặp tình nhân nói chuyện, sau đó cố ý lặp lại những lời đó ở trước mặt mọi người.
“Đáng ghét” “Thật sự không chịu nổi anh” gì đó…có vài cô gái bình thường rất nghiêm túc lão luyện, yêu đương vào, giọng nói cũng trở nên dẻo đi.
Triển Ngải Bình không thể tưởng tượng mình trở thành một người phụ nữ ỏng ẹo, làm nũng với người yêu trong điện thoại.
Người yêu đó còn là Cố Thịnh.
Cô là nữ binh vừa ngầu vừa xinh đẹp!
Cố Thịnh sờ tóc của cô: “Đừng quá để ý cách nhìn của người khác.”
“Những lời chế giễu và châm chọc đó đều là em tự tưởng tượng, em nghĩ xem, có thể có một người yêu giống như anh, có lẽ người bình thường đều ngưỡng mộ em, sao lại chế giễu em?”
Triển Ngải Bình: “…”
Cố Thịnh mỉm cười: “Em yêu đương với người khác, người ta sẽ chế giễu em, em xem, em yêu đương với anh thì không, anh cao, vẻ ngoài anh tuấn, điều kiện gia đình cũng tốt, cho nên, Bình Bình, hẹn hò với anh đi.”
*
Triển Ngải Bình không đồng ý, cũng không nói không đồng ý, mà vô cùng cao ngạo ném xuống một câu: “Xem biểu hiện của anh.”
Cố Thịnh mỉm cười gật đầu, anh đã rất hài lòng với câu trả lời của Triển Ngải Bình rồi.
“Ngày mai muốn ăn gì, anh có thể nấu.”
Triển Ngải Bình lắc đầu, cố ý nói: “Tôi muốn bất ngờ.”
Cố Thịnh bật cười: “Được, tạo bất ngờ cho em.”
Ăn cơm tối xong, Cố Thịnh cùng cô dạo khắp nơi trong bệnh viện cho tiêu cơm, Triển Ngải Bình nhìn anh, không nhịn được nói: “Anh cũng không bị bệnh, ngày nào cũng chạy tới bệnh viện.”
Cố Thịnh: “Vậy anh đánh gãy tay của mình là có thể có giường bệnh miễn phí trong bệnh viện.”
Quân nhân ở bệnh viện bộ đội được miễn phí.
Triển Ngải Bình: “…”
Đồng chí Tiểu Triển cảm thấy đầu óc của anh thật sự hỏng rồi: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
“Tay của anh không thể gãy, còn phải nấu ăn cho tôi nữa.”
Cố Thịnh mỉm cười: “Được.”