Quật ngã bốn người, Cố Thịnh nhe răng trợn mắt, để bảo vệ gương mặt đẹp trai của mình, anh cũng ăn đòn mấy cái.
“Nói, ai bảo các người tới?”
Bốn người đều cứng đầu, không nói lời nào.
Cố Thịnh lạnh giọng nói: “Các người không nói tôi cũng biết là ai, là người họ Tôn đó có đúng không.”
Cha vợ tốt ngày xưa của anh.
Cố Thịnh cầm gương soi mặt, hung hăng mắng vài tiếng, quay về xách hộp cơm: “May mà hộp cơm của vợ anh không sao.”
Anh lạnh mặt tới bệnh viện, giao hộp cơm cho y tá tiểu Lôi, bảo cô ấy chuyển cho Triển Ngải Bình, còn anh hỏi rõ chỗ làm việc của giáo sư Tôn, đi thẳng tới văn phòng của giáo sư Tôn đập bàn.
Giáo sư Tôn thấy anh thì vô cùng bất ngờ: “Gan của cậu rất lớn!”
Cố Thịnh nhướng mày, giữa hai hàng lông mày đầy rẫy lệ khí, trào phúng nói: “Không to gan bằng ông, công khai tổ chức tập kích sĩ quan là tội gì?”
Giáo sư Tôn dương dương đắc ý nói: “Cậu là ai? Cậu tới đây phát điên cái gì?”
Cố Thịnh khoanh tay, anh ngồi xuống một cái ghế, chân giẫm một cái ghế, giơ tay đập bàn: “Ông còn cần tôi tự giới thiệu à? Tôi còn tưởng tôi là nhân vật nổi tiếng dạo này của bệnh viện mấy người, tôi là người yêu của học trò Triển Ngải Bình của ông, Triển Ngải Bình là vợ chưa cưới của tôi.”
Giáo sư Tôn vô cùng tức giận, ông ấy cũng đập bàn: “Cậu đừng có láo!”
“Cậu còn dám nói lung tung, tố cáo cậu giở trò lưu manh.”
Cố Thịnh cười, anh đột nhiên ngồi ngay ngắn: “Trai thích gái yêu, em tình tôi nguyện, tôi hẹn hò với người tôi thích, phạm tôi lưu manh gì.”
Giáo sư Tôn: “Bình Bình đã đồng ý yêu đương với cậu rồi sao? Tôi chưa từng nghe con bé nói về cậu bao giờ, ngược lại là cậu, cố ý rêu rao tin đồ liên quan tới nó trong bệnh viện, cậu có biết việc này tổn thương một cô gái cỡ nào không?”
“Cậu mưu đồ dùng tin đồ ép nó chính là tội, đây chính là thích mà cậu nói? Hay là thủ đoạn của loại trăng hoa như cậu?”
Cố Thịnh đỏ mắt nói: “Cố Thịnh tôi cả đời này chỉ thích một cô gái như vậy!”
Giáo sư Tôn cười: “Cậu mới mấy tuổi, hai mươi tuổi? Cậu không biết ngại nói với tôi cả đời? Đúng là nực cười.”
Cố Thịnh cười lạnh một tiếng: “Ông dùng thân phận gì để chất vấn tôi?”
“Tình cảm giữa hai người, Bình Bình em ấy có thể chất vấn tôi, em ấy có thể không tin tôi, cha mẹ em ấy có thể chất vấn tôi, nhưng ông là ai?”
Giáo sư Tôn: “Tôi là người thầy mà nó kính trọng nhất, nó không phải con gái ruột của tôi nhưng còn hơn cả con gái ruột.”
Cố Thịnh kéo dài ngữ điệu, âm dương quái khí nói: “Ồ, hóa ra ông coi cô ấy là con gái ruột à.”
Giáo sư Tôn đen mặt: “Cậu có ý gì?”
Cố Thịnh: “Tôi còn tưởng em ấy là công cụ thỏa mãn dục vọng khống chế của ông.”
Giáo sư Tôn tức giận đứng bật dậy, ông ấy cầm sổ bệnh án bên cạnh đập về phía Cố Thịnh: “Cậu nói cái gì?”
Cố Thịnh: “Ông từng để ý suy nghĩ thật sự của ‘con gái ruột’ của ông chưa? Khiến em ấy áp lực không thở nổi là mục đích của ông hay là nguyện vọng thật sự của em ấy?”
“Là xem trọng em ấy? Là bồi dưỡng em ấy? Hay là đang cố kéo mạ non? Khiến em ấy làm việc giống như một con quay, không thể thở nổi một khắc nào, ông muốn em ấy đi theo con đường mà ông vạch sẵn, không cho phép em ấy đi sai, ngay cả em ấy yêu đương với người mình thích cũng muốn can dự…” Cố Thịnh cười lạnh vài tiếng: “Vậy ông đúng là một người cha tốt nha.”
“Lúc ông vẽ đường cho em ấy, từng nghĩ tới suy nghĩ thật sự của em ấy chưa?”
“Lấy danh nghĩa vì tốt cho em ấy, tước đoạt đi tất cả lựa chọn của em ấy.”
Cố Thịnh trào phúng nói: “May mà tôi không có người cha tốt giống như ông.”
Giáo sư Tôn đã bị anh chọc tức không nói nên lời, lúc này ngoài cửa vang một tiếng “Cốc”, Triển Ngải Bình cầm hộp cơm đứng ngoài cửa.
Vừa nãy y tá tiểu Lôi đưa hộp cơm cho cô, Triển Ngải Bình thấy hơi hạ, hỏi tới Cố Thịnh, biết anh hỏi thăm giáo sư Tôn, Triển Ngải Bình lập tức tìm tới.
Cô đã nghe được tiếng cãi nhau của hai người.
Cố Thịnh mặt không cảm xúc nói: “Vợ à, em tới khám cho ông ấy thử, đề phòng bị tức chết còn hại anh gánh một mạng người.”
Giáo sư Tôn mắng to: “Bình Bình, em đuổi cổ cậu ta ra ngoài cho thầy, có cậu ta không có thầy, có thầy không có cậu ta, thằng nhóc thối này còn dám xuất hiện trước mặt thầy nữa, thầy tuyệt đối không tha cho nó.”
Cố Thịnh: “Tôi không đi đấy, ông già, nhìn, nhìn cho kỹ gương mặt này của tôi, không phải ông coi Bình Bình là con gái ruột sao? Đây chính là gương mặt của con rể tương lai của ông, mau nhìn nhiều vào cho quen người.”
“Đều nói cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt, mau nhìn thuận mắt cho ông đây!”
Giáo sư Tôn lại đập anh bằng một quyển bệnh án.
Triển Ngải Bình: “…”