Một căn phòng bệnh trống, trong không khí mang theo mùi của thuốc khử trùng nồng nặc, khung giường màu lục, vỏ chăn màu trắng, Cố Thịnh ngồi trên giường, hộp cơm ở trên tủ đầu giường, cơm bên trong đã nguội ngắt.
Vạt áo của anh mở ra, tất cả nút áo đều mở ra, lộ ra cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.
Triển Ngải Bình mở cửa sổ ra, cho ánh sáng sau trưa chiếu vào, gió mát thổi tới, mùi thuốc khử trùng khiến người ta không được thoải mái kia đã nhạt đi rất nhiều.
Trong phòng bệnh luôn có cảm giác âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu vào, tất cả đều sáng lên.
Cố Thịnh đã tự cởi áo ra, vai trần, lộ ra vết bầm tím trên người, để bảo vệ mặt của mình, trên người anh bị thương không ít.
Không còn dáng vẻ ngang ngược ở trong văn phòng vừa nãy, Cố Thịnh đáng thương nói: “Trên người anh rất đau, đám xấu xa này toàn ra đòn hiểm, vợ à, họ muốn đánh mặt anh…”
Lúc này, Cố Thịnh hơi hối hận, sớm biết anh nên ăn một đòn trên mặt, lúc này mới có sức thuyết phục.
Triển Ngải Bình im lặng, lấy thuốc trị thương xử lý vết thương cho anh, Cố Thịnh hít hà: “Vợ ơi nhẹ một chút, đau, thật sự rất đau, rất đau nha!”
Nhìn thấy anh cố làm ra vẻ đau rất khoa trương, Triển Ngải Bình bị anh chọc tức tới bật cười: “Trước đây lúc hai chúng ta đánh nhau, anh rất có cốt khí mà? Hóa ra anh còn biết đau.”
Cố Thịnh nhỏ tiếng nói: “Cũng đâu phải là người sắt, đương nhiên là biết đau, vợ à, anh rất đau.”
Anh kéo quân trang của cô, làm nũng nói.
Triển Ngải Bình không nói chuyện, động tác trên tay lại nhẹ đi rất nhiều, giống như dỗ bạn nhỏ, còn thổi cho anh vài cái.
Cố Thịnh: “Em xử lý vết thương cho người khác đừng dịu dàng như vậy.”
Triển Ngải Bình: “…”
“Shhhh! Đau đau đau đau.”
Triển Ngải Bình cười nói: “Càn rỡ như vậy, cho anh đau chết!”
Cố Thịnh ngồi thẳng lưng, kiên cường nói: “Em làm đi, anh không đau!”
Anh quyết định phải phô ra dáng người hoàn mỹ của mình cho Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình thổi hơi trên lưng anh, cơ thể lại không nghe lời, ài…Cố Thịnh vừa cảm thấy cậu nhỏ của mình không có tiền đồ, vừa hối hận không để cơ bụng của mình bị đánh.
Lỗ rồi.
Triển Ngải Bình liếc mắt, chuyện này rất rõ ràng, Cố Thịnh bịt tai trộm chuông cầm áo bên cạnh lên che lại.
Anh không muốn bị vợ anh đánh, cũng không muốn bị mắng nữa.
Cố Thịnh xoay người, đối lưng với cô: “Em xử lý phía sau giúp anh.”
Triển Ngải Bình nhìn vết bầm tím sau lưng anh, vành mắt hơi nóng, cô đi tới đằng trước ôm anh.
Cố Thịnh ngẩn người, quần áo của người phía sau dán lên, đầu tiên hơi lạnh, sau đó là hơi thở của phụ nữ, cằm của cô gác trên vai của anh, da của hai người tiếp xúc với nhau.
Trong lòng Cố Thịnh mềm nhũn, đừng thấy vừa nãy anh rất ngông nghênh, trên thực tế anh sợ vợ lật mặt với anh lắm.
“Vợ à, anh không sao.”
Trong giọng nói của Triển Ngải Bình mang theo nghẹn ngào: “Anh gọi bậy cái gì vậy, không danh không phận, cũng chưa gả cho anh, ngay cả báo cáo yêu đương anh cũng không làm.”
Cố Thịnh cười: “Vậy anh làm báo cáo yêu đương có phải có thể gọi vợ không?”
Triển Ngải Bình: “Vậy cũng chưa kết hôn, không thể gọi.”
Cố Thịnh: “Chuyện sớm muộn, anh phải gọi em là vợ cả đời, nếu em không thích từ này, vậy đổi, bà xã.”
“Bà xã, anh đau.”
Triển Ngải Bình: “Anh chỉ biết được đà lấn tới.”
*
Triển Ngải Bình tới văn phòng gặp giáo sư Tôn, lúc này sắc mặt của giáo sư Tôn vẫn không tốt lắm, thấy Triển Ngải Bình, gương mặt già nua đó càng thêm nhăn nheo.
Triển Ngải Bình gọi ông ấy một tiếng: “Thầy Tôn.”
Giáo sư Tôn nghiêm mặt: “Em còn mở miệng gọi tôi một tiếng thầy à?”
“Em xin lỗi.” Triển Ngải Bình cắn môi, cô nhìn vào mắt của giáo sư Tôn, lên tiếng nói: “Thầy Tôn, em muốn báo cáo với thầy một chuyện.”
Giáo sư Tôn tưởng cô muốn nói chuyện của Cố Thịnh, trực tiếp đập bàn: “Tôi không đồng ý.”
Triển Ngải Bình lắc đầu: “Thầy, em muốn về nhà một chuyến, em hơi lo cho em trai của em, em muốn về thăm nó.”
Cơ hội có thể ở trong bệnh viện học tập vào dịp hè rất tốt, nhưng sau khi em trai biết cô không về trong điện thoại, ngữ khí nói chuyện rất kỳ lạ, Triển Ngải Bình chỉ cho rằng cậu cự nự, nhưng trong lòng luôn có hơi bất an.
Mẹ của họ đã hi sinh, cha lại cưới mẹ kế, xây dựng gia đình mới, còn sinh một đứa em trai, Triển Ngải Bình ra ngoài học, chỉ còn lại em trai ruột ở nhà, trong lòng cô vẫn nhớ đứa em trai Triển Minh Chiêu này.
Giáo sư Tôn nói với cô đây là cơ hội tốt hiếm có, bảo cô nhất định phải ở lại, học tập ở bên cạnh ông ấy, cô cũng không muốn cô phụ kỳ vọng của thầy, nhưng cô cũng muốn về gặp em trai.
“Em muốn về thăm em trai em hay là vì thằng nhóc hư đốn họ Cố kia?” Khẩu khí của giáo sư Tôn không tốt lắm, ông ấy cũng biết tình huống gia đình của sinh viên này, mẹ đã qua đời, có mẹ kế, có mẹ kế ắt có cha dượng, theo ông ấy thấy, đi về làm gì? Đi về chịu đựng?