Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 763 - Chương 763. Cố Thịnh Trọng Sinh 14

Chương 763. Cố Thịnh trọng sinh 14 Chương 763. Cố Thịnh trọng sinh 14

Giáo sư Tôn còn nhớ trước đây cô về nhà, lúc tới trường tâm trạng rất xấu, dứt khoát bảo cô đừng về.

Triển Ngải Bình thành thật nói: “Cả hai nguyên nhân.”

“Cố Thịnh anh ấy không phải thằng nhóc hư đốn, em quen anh ấy rất nhiều năm rồi, giáo sư Tôn, em không muốn gạt thầy, em thật sự thích anh ấy.” Triển Ngải Bình nói ra từng chữ: “Là em thích anh ấy trước.”

Lúc nãy nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Triển Ngải Bình đã thu xếp lại tâm trạng, cô nghĩ, cô nên nghiêm túc quan tâm tới suy nghĩ thật sự trong lòng mình.

Cô có thể gạt người khác nhưng không thể gạt được chính mình.

“Trước đây em đã thích anh ấy rồi.” Nói xong, mắt cô hơi nsong, có giọt nước nóng bỏng cũng mất khống chế chảy xuống.

Giáo sư Tôn miễn cưỡng nghiêm mặt: “Thật à?”

Triển Ngải Bình hít mũi: “Thật ạ.”

“Em biết em đã cô phụ kỳ vọng của thầy, thầy mắng em thế nào cũng được, em xin lỗi.”

Triển Ngải Bình không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ở trong lòng em, em thật sự coi thầy là cha, hôm nay Cố Thịnh nói năng mất kiểm soát, thầy đừng trách anh ấy, trách em là được rồi. Em xin lỗi.”

Giáo sư Tôn trừng cô: “Em rất ỷ y.”

“Em đừng tới đây xin lỗi, tôi không nghe.”

Triển Ngải Bình: “Vậy em vẫn phải nói, xin lỗi thầy xin lỗi thầy xin lỗi thầy, giáo sư Tôn, thầy tha thứ cho anh ấy đi.”

“Ngay cả em tôi cũng không tha thứ, tôi còn tha thứ cho cậu ta?” Giáo sư Tôn cầm một quyển bệnh án lên, hận sắt không thành thép đập về phía Triển Ngải Bình.

Giáo sư Tôn hung hăng nói: “Em bảo cậu ta ngày mai tới văn phòng tìm tôi.”

“Cút, em cút cùng với cậu ta đi, hôm nay đừng để tôi thấy em nữa.”

Triển Ngải Bình lau nước mắt, đứng tại chỗ không đi.

Giáo sư Tôn bất đắc dĩ: “Em bảo cậu ta tới cầu xin tôi, có phải em ngốc không.”

Triển Ngải Bình: “Vâng.”

Cô đột nhiên hiểu ý của giáo sư Tôn, lén lút mỉm cười.

Giáo sư Tôn thấy cô vừa khóc vừa cười, thật sự rất tức giận: “Cút cút cút, em cũng cút, đừng tới chọc giận tôi nữa.”

Ngày hôm sau, Cố Thịnh mặt mày rạng rỡ, anh gõ cửa vào văn phòng, chủ động xoa vai đấm lưng cho giáo sư Tôn: “Thầy ơi hôm nay tâm trạng của thầy tốt chứ?”

Giáo sư Tôn im lặng, liếc mắt ra hiệu anh bưng trà rót nước.

Cố Thịnh bưng trà nóng lên cho ông ấy: “Thầy, nóng, đợi lát nữa thầy hãy uống.”

Giáo sư Tôn bình chân như vại: “Hôm qua gọi là gì, lúc này lại biến thành thầy rồi?”

Cố Thịnh lĩnh hội nói: “Cha vợ, cha có căn dặn gì?”

Giáo sư Tôn: “Coi như cậu biết điều.”

Mặc kệ hậu quả tới trước mặt ông ấy quậy, quả thực cũng đã chứng tỏ, trong lòng anh thật sự quan tâm tới Bình Bình.

“Nghe nói cậu còn biết nấu cơm? Cũng để tôi và sư mẫu…mẹ vợ của cậu nếm thử đi, tôi cũng muốn biết, có phải cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt không.”

Giáo sư Tôn vô cùng hoài nghi nhìn anh, thằng nhóc này nói đã tới đưa cơm hai ngày, dường như còn rất thành khẩn? Thật sự là do anh đích thân nấu?

Cố Thịnh nói: “Tới lúc đó con rể mua đồ ăn tới nhà.”

Giáo sư Tôn: “Mẹ vợ cậu mua đồ ăn, cậu nấu ở trong bếp là được rồi.”

Cố Thịnh đồng ý ngay: “Được.”

Giáo sư Tôn thấy anh đồng ý sảng khoái như vậy, hơi tin tưởng những món ăn kia thật sự là do anh nấu.

Cố Thịnh dẫn Triển Ngải Bình tới nhà giáo sư Tôn, sư mẫu Tề Thục Uyển nhìn thấy anh vẫn rất vui, thân thiết nói: “Là người yêu của Bình Bình nhỉ, một chàng trai tuấn tú, hai đứa rất xứng đôi.”

Giáo sư Tôn đang cầm báo hừ một tiếng.

Tề Thục Uyển: “Muốn ăn gì, sư mẫu nấu cho các con.”

Giáo sư Tôn: “Nấu cái gì mà nấu, bà ngồi im cho tôi, để nó tự nấu.”

Tề Thục Uyển: “Ông đừng làm khó con nhà người ta!”

Tề Thục Uyển hỏi thăm điều kiện của Cố Thịnh, biết gia đình anh tốt, biểu hiện ưu tú ở trường, là một chàng rể chong đèn lồng cũng khó tìm, lại biết gốc biết rễ với Triển Ngải Bình, hôm nay gặp mặt, phát hiện anh còn anh tuấn cao lớn.

Nếu con gái tìm được một người yêu như vậy, bà ấy cũng sẽ cười chết mất thôi, đâu có ai cự tuyệt người ta ngoài cửa?

“Tiểu Cố, nào, con nói với sư mẫu con muốn ăn gì? Con mặc kệ ông ấy, ông ấy á, tính khí hơi khó ưa, muốn ăn gì nào?” Tề Thục Uyển cho Cố Thịnh vài ánh mắt, ra hiệu để anh xuống bậc thang.

Cố Thịnh nói: “Mẹ vợ, mẹ ngồi đi, hôm nay để con trổ tài.”

Tề Thục Uyển: “Thật à?”

Triển Ngải Bình: “Sư mẫu cứ để anh ấy nấu đi.”

Triển Ngải Bình từng thấy tay nghề của Cố Thịnh, hơi tự tin về anh, giáo sư Tôn nhìn Triển Ngải Bình, ông ấy giống như ăn mùn gỗ, không có tư vị gì, cúi đầu tiếp tục đọc báo.

Quả thật lời của người xưa không sai, quả nhiên là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

Bình Luận (0)
Comment