Cố Thịnh xắn tay áo, đi vào bếp nấu nướng, Triển Ngải Bình ở bên ngoài nói chuyện cùng Tề Thục Uyển, Tề Thục Uyển vỗ tay của cô: “Nếu con để ý, con vào trong bếp phụ đi.”
Triển Ngải Bình lắc đầu: “Con không để ý.”
Tề Thục Uyển cười nói: “Con nhìn vào bên đó mấy lần rồi, còn không để ý à?”
Triển Ngải Bình cố chấp nói: “Không để ý.”
Giáo sư Tôn đặt báo xuống, nhìn hai người phụ nữ: “Hai người đừng ồn nữa, có cho người ta đọc báo không?”
Tề Thục Uyển bóc trần: “Ông đọc báo cái rắm, ông tưởng ông không nhìn vào bên đó sao.”
“Muốn đi xem thì mau đi xem đi.”
Giáo sư Tôn ngang ngạnh nói: “Tôi không xem.”
Tề Thục Uyển nhìn ông ấy, lại nhìn Triển Ngải Bình, ghét bỏ nói: “Đều cố chấp như nhau.”
Ba người nghe động tĩnh trong bếp, chưa được bao lâu, Cố Thịnh ở bên trong gọi: “Vợ, tới bưng đồ ăn.”
Lúc này giáo sư Tôn giận tới giậm chân, ông ấy không đợi được nữa, đứng dậy đi vào bếp: “Cậu gọi bậy cái gì vậy, thằng nhóc hư đốn như cậu gọi bậy cái gì?”
Triển Ngải Bình muốn đi theo tới, Tề Thục Uyển kéo cô lại, bảo cô ngồi xuống.
Không nhìn thấy Triển Ngải Bình, nhìn thấy giáo sư Tôn tức giận đùng đùng, Cố Thịnh da mặt dày nói: “Nếu con không gọi vợ, sao không biết ngại gọi cha là cha vợ được? Thầy, thầy nói có phải lý lẽ này không.”
Giáo sư Tôn: “Miệng mồm lắt léo.”
“Cha vợ, đũa của cha, cha nếm thử tay nghề của con rể đi.”
*
Từ chỗ giáo sư Tôn trở về, tâm trạng của Triển Ngải Bình rất tốt, cô nói với Cố Thịnh: “Thầy phê duyệt giấy nghỉ phép của em rồi.”
Cố Thịnh: “Rồi sao nữa?”
Triển Ngải Bình: “Anh về nhà cùng em.”
*
“Anh về nhà cùng em?” Cố Thịnh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Triển Ngải Bình.
Hai người họ đi lên đường lớn, hai bên cây xanh um tùm, ve kêu không ngừng, thi thoảng có vài chiếc xe đạp đi ngang qua.
Triển Ngải Bình thấy phản ứng này của anh, trừng to mắt, chiếc mũi xinh đẹp hơi nhăn lại: “Anh không dám về với em?”
Cô dùng một ánh mắt rất hoài nghi quan sát Cố Thịnh, tên này ngọt ngào gọi cô là vợ là bà xã, vừa tới lúc gặp người lớn lại chùn chân, chắc sẽ không phải là đùa giỡn cô chứ?
Cố Thịnh cười: “Không phải, chỉ cần em muốn, đương nhiên anh sẽ về cùng em.”
Giọng nói của Triển Ngải Bình trở nên nghiêm túc: “Cảnh cáo anh, anh còn có cơ hội đổi ý.”
Cô khoanh tay, ngửa mặt nhìn Cố Thịnh: “Lần này về, không chỉ tới nhà em, còn phải tới nhà anh, nói hai chúng ta đang hẹn hò…nếu anh dám gạt em, bác Cố đánh gãy chân của anh.”
Cố Thịnh mỉm cười nhìn cô: “Thật sự muốn tới nhà anh à?”
Triển Ngải Bình hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh không dám?”
Cố Thịnh: “Nếu em không tin, vậy bây giờ chúng ta tới bệnh viện, anh gọi điện thoại cho cha mẹ anh ngay trước mặt em, nói anh muốn dẫn người yêu về gặp họ.”
Triển Ngải Bình: “…”
Cố Thịnh nhăn mày: “Đi thôi, người yêu, chúng ta đi gọi điện thoại.”
Triển Ngải Bình: “Vậy thôi trước đã, anh tự gọi đi.”
Cô đỏ mặt: “Anh cứ nói anh muốn dẫn người yêu về, anh đừng nói là em.”
Cố Thịnh: “Sớm muộn họ cũng biết.”
Triển Ngải Bình trừng anh: “Dù sao anh đừng nói trước.”
“Được được được, nghe em.”
Cố Thịnh đột nhiên phát hiện người yêu của anh lúc trẻ thật sự rất đáng yêu, vừa nói tới yêu đương đã đỏ mặt thẹn thùng, còn giả vờ hung dữ.
Hai người họ chuẩn bị tới nhà họ Triển trước, Triển Ngải Bình quay về sắp xếp hành lý, Cố Thịnh xử lý chuyện khác, anh dựa vào gương mặt đẹp trai và nhân duyên tốt của mình, nhờ bệnh viện bộ đội cấp cho họ hai bức thư giới thiệu, còn đặc biệt cường điệu là quân nhân Triển Ngải Bình cùng người yêu ưu tú Cố Thịnh do tổ chức giới thiệu cho cô cùng về nhà thăm người thân…
Cố Thịnh đưa bức thư giới thiệu này cho Triển Ngải Bình xem, khoe khoang: “Như thế này người khác sẽ không nói anh giở thói lưu manh.”
“Đây là có chứng cứ.”
Cố Thịnh: “Trên đường hai chúng ta có thể thân mật một chút.”
Triển Ngải Bình chỉ muốn xé bức thư giới thiệu này, cô nói to: “Đối tượng ưu tú do tổ chức giới thiệu ghép đôi? Còn nói anh…anh không biết ngại sao? Cố Thịnh, anh có liêm sỉ không!”
“Tên khốn này, thư giới thiệu này là anh tự viết đó à.” Triển Ngải Bình không rõ rốt cuộc tên này đã lén cô làm chuyện gì, anh tìm đơn vị cấp thư giới thiệu thế này, khiến cô quá mất mặt rồi!
Sau này cô còn về bệnh viện nữa, không bị người ta cười chết mới lạ.
Cố Thịnh: “Bà xã, đóng mộc là được rồi.”
Triển Ngải Bình: “Anh là quen thói lươn lẹo, dùng lời ngon tiếng ngọt gạt người, gạt em, còn gạt người khác.”
“Triển Đại Bình Bình, nói lương tâm một chút, anh đâu gạt ai, chồng em lăn lộn một vòng nhân duyên tốt, bảo họ sau này chiếu cố em.”
Triển Ngải Bình: “Em không cần chiếu cố.”
Bình Bình nhà anh cái gì cũng tốt, năng lực giỏi, lại hiếu thắng, cứng quá dễ gãy.
“Nhưng anh muốn chiếu cố em, không muốn để em chịu ấm ức.”