Cố Thịnh mua xong vé xe giường nằm về, anh gọi điện thoại cho cha mẹ trước, dự báo trước.
Cố Trạch Ngạn nhận điện thoại, hỏi anh: “Sao con còn chưa về?”
Cố Thịnh đã tốt nghiệp, trước khi tới đơn vị mới báo cáo, phải về nhà trước một chuyến, hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn đều đang đợi con trai út về, kết quả tên này mất tích giữa chừng?
Anh nói anh tới nhà bạn cũ, hai vợ chồng cũng không hỏi rõ, dù sao thì con trai cũng lớn rồi, không cần cha mẹ quá lo lắng.
Cố Thịnh nói: “Bây giờ con có người yêu rồi, mấy hôm nữa con dẫn người yêu về.”
Cố Trạch Ngạn: “???”
“Thằng nhóc này, con mất tích mấy ngày như vậy, con liền cho cha một chuyện lớn, con có người yêu rồi? Con vừa mới tốt nghiệp, con đã muốn dẫn người yêu về?”
Đối với người ở thời này mà nói, có người yêu gần như là xác định quan hệ kết hôn sau này, gặp cha mẹ hai bên, chính là ván đã đóng thuyền.
Còn có một số người xem mắt, gặp mặt một hai lần đã kết hôn rồi.
Cố Trạch Ngạn nuốt nước bọt, ông phải nói chuyện lớn này cho vợ Tần Anh biết.
Phải biết hai vợ chồng họ có tổng cộng năm đứa con trai, con trai lớn nhất là Cố Nghiêu, con trai nhỏ nhất là Cố Thịnh, con trai cả cũng từng dẫn người yêu về, kết cục sau đó khiến người ta thổn thức, cũng lưu lại bóng ma tâm lý cho hai vợ chồng.
Thằng năm đã hai mươi tuổi, mấy năm qua, thằng hai thằng ba thằng tư cũng không dẫn người yêu về nhà.
Cố Trạch Ngạn: “Con còn hậu sinh khả úy, vượt trội hơn mấy anh trai con rồi.”
Cố Thịnh cười nói: “Chưa biết chừng con làm cha trước, cho cha làm ông nội.”
Cố Trạch Ngạn: “…”
Cố Trạch Ngạn suýt chút bị sắc nước bọt, còn cha, còn ông nội? Đây là dã tâm ở đâu ra?
“Mấy năm nay con không học trường quân đội sao? Con kiếm đâu ra người yêu? Yêu bao lâu rồi? Là em gái của chiến hữu của con sao?”
Cố Thịnh khoe khoang nói: “Một cô gái rất xinh đẹp, mới mười tám tuổi, con định yêu đương với em ấy hai năm nữa, sau đó chúng con kết hôn.”
“Cha, con phải cùng em ấy về nhà một chuyến trước.”
Cố Trạch Ngạn bị lửa đạn loạn tùng phèo của anh tấn công tới mức không biết nói từ đâu, ông lo sợ nói: “Con tới nhà người ta, biểu hiện tốt một chút, biết điều chút.”
Cố Thịnh cười: “Cha yên tâm, nói với mẹ con một tiếng, đợi con mang bất ngờ về.”
Cố Thịnh cúp điện thoại.
Cố Trạch Ngạn hồn vía lên mây, tới hôm nay, lại có một đứa con trai muốn dẫn bạn gái về nhà gặp người lớn rồi!
Về tới nhà, mấy đứa con trai đều không có nhà, chỉ có vợ Tần Anh và con gái út Cố Tương Nghi đang học trung học, ông nói với Tần Anh: “Thằng năm nó sắp làm một chuyến lớn.”
Cố Tương Nghi: “Anh út của con sao còn chưa về nữa?”
Cố Trạch Ngạn nói: “Anh út của con yêu đương rồi, nó muốn dẫn người yêu về, còn đi gặp người lớn bên đàng gái trước, thằng nhóc này cũng khá lắm.”
Tần Anh chấn kinh: “Nó muốn dẫn người yêu về à?”
Cố Tương Nghi: “Anh con có người yêu rồi? Con sắp có chị dâu rồi?”
Cố Trạch Ngạn nhìn Tần Anh nói: “Thằng nhóc này u mê hơn anh cả nó, mở miệng là sắp làm cha rồi, sắp cho tôi làm ông nội rồi.”
“Năm đó thằng cả dẫn người yêu về cũng không có thế này…”
Tần Anh nuốt nước bọt: “Nó muốn kết hôn?”
Thằng nhóc này chắc sẽ không phải là làm to bụng của con gái người ta rồi chứ.
Cố Trạch Ngạn: “Nó nói hẹn hò thêm hai năm mới kết hôn.”
“Ồ.” Tần Anh thở phào một hơi.
Biểu cảm của Cố Trạch Ngạn một lời khó nói hết: “Thằng con trai út này của tôi yêu đương rốt cuộc sẽ trông như thế nào? Tôi còn tưởng với kiểu nó, chắc chắn là đứa ế mốc meo nhất, có cô gái nào chịu nổi nó.”
Cố Tương Nghi: “Anh út của con đẹp trai.”
*
Triển Ngải Bình và Cố Thịnh xuất hiện ở ga tàu lửa, trên người Triển Ngải Bình không có hành lý gì, chỉ cầm một chai nước cam có ga, Cố Thịnh xách túi lớn túi nhỏ, thư giới thiệu và vé xe đều ở trên người anh.
Triển Ngải Bình mặc một bộ váy trắng đen, áo sơ mi trắng, váy đen, vô cùng nho nhã xinh đẹp, tóc cô dài hơn một chút, không cắt, tóc con được vén ra sau tai, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Cô vô cùng mất tự nhiên, bây giờ mới mấy ngày cô đã phải về nhà gặp phụ huynh cùng với đối thủ một mất một còn trước đây rồi…chuyện này còn là do cô đề cập tới trước.
“Không cần mua vé giường nằm chứ? Vé ngồi là được rồi.”
Cố Thịnh: “Chỉ tiêu do anh đưa ra, đừng tiết kiệm giúp anh.”
Triển Ngải Bình gật đầu, số vé của hai người liên tiếp với nhau, cô nghĩ nếu ngủ giường trên giường dưới với anh thì càng thiếu tự nhiên, Triển Ngải Bình khó khăn nói: “Thực ra cũng có thể mua một tấm vé ghế ngồi một tấm vé giường nằm, mua giường dưới, cùng tới giường dưới chen chúc một chút là được, có thể tiết kiệm không ít tiền.”
Cố Thịnh buồn cười nói: “Vậy sao?”
Vợ anh đang tiết kiệm tiền giúp anh sao?
“Đúng vậy, em nghe bạn học nói như vậy, cậu ấy đã nhìn thấy trên tàu lửa, sinh viên như chúng em đều không có tiền.”