Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 766 - Chương 766. Cố Thịnh Trọng Sinh 17

Chương 766. Cố Thịnh trọng sinh 17 Chương 766. Cố Thịnh trọng sinh 17

Ngoài mấy người có gia cảnh tốt, phần lớn bạn học đều không có tiền, may mà học trường quân đội có đãi ngộ tốt hơn trường học bình thường một chút, có quân tịch, ăn cơm chữa bệnh không tốn tiền, mỗi tháng còn có một chút trợ cấp, cũng chỉ có vài tệ.

Triển Ngải Bình khác với bạn học khác, cô dư dả, sau khi mẹ cô hi sinh, tiền trợ cấp cho cô, mà không phải là cha cô và mẹ kế quản.

Cô nghĩ Cố Thịnh cũng còn là sinh viên, cũng không có bao nhiêu tiền, muốn tiết kiệm giúp anh. Mấy hôm nay, anh tới Thượng Hải đã tốn không ít tiền và phiếu lúa, còn mua quần áo váy vóc giày cho cô, không phải đã tiêu sạch tiền tiết kiệm của anh rồi chứ?

Con trai đều thích phùng má giả làm người mập, không khéo sau này nợ chồng chất, toàn là tìm bạn bè mượn.

Triển Ngải Bình nhìn gương mặt phong đạm vân khinh của Cố Thịnh, nghĩ có phải gương mặt này của anh đã sớm bị đánh sưng rồi không.

Anh vừa xuống liên đội một tháng thì có thể có bao nhiêu tiền? sau này lương mỗi tháng không khéo dùng để trả nợ.

Tên phá của này!

Triển Ngải Bình nói: “Sau này anh nên tiết kiệm một chút đi.”

Triển Ngải Bình không sợ Cố Thịnh thiếu nợ, anh ăn ở trong bộ đội, cho dù nợ chồng chất cũng sẽ không đói bụng, càng sẽ không không có quần áo mặc, lương của anh đều dùng để trả nợ vừa chuẩn.

Cố Thịnh: “Anh nghe lời vợ, chúng ta tiêu tiết kiệm một chút.”

Triển Ngải Bình nói: “Anh có muốn đổi vé với người ta không? Em nghe có vài người thu mua vé giường nằm giá cao.”

Cố Thịnh: “…”

Lúc vợ anh còn trẻ quá đỗi hiền huệ.

Cô kéo góc áo của anh: “Đợi sau khi lên xe anh đổi với người ta, giữ lại một vé giường dưới.”

Thấy Cố Thịnh vẫn im lặng, Triển Ngải Bình trừng anh: “Vừa nãy anh còn nói sẽ nghe em.”

Cố Thịnh thỏa hiệp: “Được, anh đi đổi với người ta.”

Đợi lên xe lửa, Triển Ngải Bình nhìn Cố Thịnh cất hành lý của hai người, cô nhìn anh, ra hiệu anh lợi dụng gương mặt đẹp và nhân duyên tốt của mình đến toa xe ghế ngồi đổi phiếu.

Xe lửa thời này được coi là một công cụ đi lại xa xỉ, vé ghế ngồi mấy tế bình thường, mà vé giường nằm, phải tốn mười mấy tệ, vé giường nằm chính là thứ người bình thường không thể mua được.

Cố Thịnh đi đổi vé, là một chị gái công nhân ở công xưởng quốc doanh, chị ta nhìn hai người Cố Thịnh, cười nói: “Hai đứa là vợ chồng nhỉ?”

Cố Thịnh lấy thư giới thiệu cho chị gái xem: “Vẫn chưa phải là vợ chồng, phải gặp cha mẹ hai bên trước rồi mới kết hôn.”

“Tất nhiên tất nhiên.”

Chị gái liếc nhìn thư giới thiệu một cái, chị ta đã coi cặp trai gái trẻ trước mặt là vợ chồng rồi, có giấy chứng nhận kết hôn hay không vốn không quan trọng, kết hôn do tổ chức giới thiệu, còn có thể bất thành sao? Chuyện ván đã đóng thuyền.

Chị gái cảm khái nói: “Em gái, người yêu do tổ chức sắp xếp ghép đôi tốt, em nhìn xem người yêu do quốc gia ghép đôi này của em đẹp trai cỡ nào.”

Triển Ngải Bình bị chị ta nói tới đỏ bừng mặt: “Anh ấy cũng không tốt đến thế.”

“Xấu hổ rồi, cô gái xấu hổ rồi.”

Lúc này có nhân viên trên tàu đi tới kiểm tra chứng nhận vé, cô ta nhìn thấy cặp trai gái trẻ cùng ngồi ở giường dưới, không khỏi dừng lại ánh nhìn, lúc này chị gái nằm ở phía trên nói: “Người ta là vợ chồng, tổ chức giới thiệu, rất xứng đôi nhỉ, cùng về nhà thăm người thân.”

Nhân viên soát vé gật đầu: “Rất xứng đôi.”

*

Triển Ngải Bình và Cố Thịnh ngồi ở giường dưới, khi cô ý thức được mình mặc váy, cô đột nhiên hối hận, có lẽ cô không nên câu nệ tiểu tiết như vậy, trước lúc lên xe, hai người họ vẫn là giường trên giường dưới, bây giờ loạt thao tác tiết kiệm tiền của bản thân cô dẫn tới hai người họ dùng chung một chiếc giường?

Triển Ngải Bình: “…”

Cô cầm một tay của Cố Thịnh lên, viết chữ trong lòng bàn tay của anh nói: Em không muốn ngủ cùng một giường với anh.

Cố Thịnh chỉ cười híp mắt nhìn cô, không nói gì.

“Bình Bình, anh nằm ngủ trước một lúc.” Cố Thịnh ngồi ở chỗ gần lối đi nhất, anh dựa vào toa xe, nhắm mắt dưỡng thần, tựa như đã ngủ rồi.

Triển Ngải Bình nghe tiếng tàu lửa chạy xình xịch, cô cố ý ló đầu nhìn ra ngoài, đồng ruộng và kiến trúc đang nhanh chóng lui về sau, gió mùa hè thổi vào, thổi tan cái hanh nóng xung quanh.

Cô dùng mu bàn tay áp vào mặt mình, đã không còn nóng như thế nữa.

Rất nhiều người ở trên giường nằm đã ngủ rồi, cô quay đầu, nhìn gương mặt của người bên cạnh, nhìn chiếc cằm thon gầy, sống mũi cao cao thẳng tắp, hơi ngẩng đầu, yết hầu rất rõ ràng, lúc nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy nếp nhăn đẹp mặt ở hai mí mắt của anh.

Nhịp tim của Triển Ngải Bình chậm một nhịp, cô lặng lẽ dịch sang bên cạnh, lại dịch xuống, cô ôm cánh tay của anh, dựa vào, giả vờ mình cũng ngủ rồi.

Gió mùa hè thổi, tuy trong đầu nghĩ lung tung nhưng cô ngủ rất an ổn.

Cố Thịnh lại mở mắt ra vào lúc này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ngủ trưa thức dậy, Triển Ngải Bình nhăn mày, cô cắn môi, chỉ cảm thấy bụng nhỏ quặn đau, trong lòng thầm nói hỏng rồi, cô rất rõ kỳ sinh lý của mình tới rồi.

Bởi vì thi thoảng huấn luyện khá gian khổ, kỳ sinh lý sẽ chậm một tháng, trước đây cuối kỳ luyện tập vất vả, cộng thêm thi cử, cô đã không tới kỳ một khoảng thời gian rồi, không ngờ cô chỉ thả lỏng ngủ một giấc trên tàu lửa một lúc, khách không mời lặng lẽ tới.

Thực ra đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường, xấu là xấu ở việc cô ở trên tàu lửa, giường nằm lót ga giường trắng, cô sợ vừa đứng dậy, bên dưới đã nhuộm đỏ một mảng.

Cô đã ngửi được một mùi vi diệu rồi.

Bình Luận (0)
Comment