Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 767 - Chương 767. Cố Thịnh Trọng Sinh 18

Chương 767. Cố Thịnh trọng sinh 18 Chương 767. Cố Thịnh trọng sinh 18

Cố Thịnh đi rót nước nóng tới cho cô, ngồi xuống bên cạnh cô, Triển Ngải Bình cúi đầu, không biết nên làm sao, tiếp tục ngồi sao? Hay là đứng dậy, đứng dậy thì cô sẽ rất mất mặt.

Trong lòng cô sợ hãi, cơn đau ở bụng nhỏ càng dữ dội.

“Bình Bình, em làm sao vậy? Đói rồi à?” Cố Thịnh thấy sắc mặt của cô không đúng, vội vàng quan tâm hỏi.

Triển Ngải Bình lắc đầu, cô không biết nên nói thế nào.

Cố Thịnh tới gần cô, bàn tay dịu dàng phủ lên bụng nhỏ của cô, hỏi: “Là chỗ này không thoải mái sao?”

Triển Ngải Bình: “Ừm.”

Cô nhỏ tiếng ừm một cái.

Cố Thịnh sao có thể không đoán được là gì, anh tìm ra một chiếc áo khoác huấn luyện kiểu cũ của anh từ trong túi hành lý, mở ra buộc quanh eo của cô, dịu giọng nói: “Đứng dậy.”

Anh bồng Triển Ngải Bình lên, cuộn ga giường bên dưới lại, Triển Ngải Bình cúi đầu nhìn lần nữa, chỉ nhìn thấy một miếng ga giường nhăn nhúm màu trắng.

Cố Thịnh nói: “Em ngồi trước đã.”

Anh cuộn ga giường lại, cầm một túi hành lý nhỏ lên, đi tìm một nữ nhân viên trong toa xe, chẳng mấy chốc, lấy một chiếc ga giường mới tới, trải lên, đưa túi hành lý cho Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình tới nhà vệ sinh trên tàu, thay một chiếc quần màu đen, ngồi lại bên cạnh Cố Thịnh.

Cố Thịnh đưa cho cô một ly nước đường đỏ nhàn nhạt, Triển Ngải Bình uống từng ngụm nhỏ.

“Đói chưa?”

Triển Ngải Bình lắc đầu.

“Ngủ tiếp nghỉ ngơi thêm một lúc?”

Triển Ngải Bình gật đầu, ôm cánh tay của anh nhắm mắt nghỉ ngơi, qua một lúc, cô mới buồn buồn nói một tiếng: “Có anh làm người yêu rất tốt.”

Cố Thịnh mỉm cười: “Đương nhiên rồi, biết bây giờ anh đáng tin cỡ nào chưa?”

“Cố Thịnh, anh đừng gạt em.”

Cố Thịnh ôm cô, nói nhỏ bên tai cô: “Anh có thể dùng một đời để em tin tưởng anh.”

Triển Ngải Bình lại ngủ, đợi tới nửa đêm, xuống xe lửa, gió đêm rất lạnh, Cố Thịnh dẫn cô tới nhà nghỉ, thuê hai chiếc giường, Triển Ngải Bình vốn muốn nói đừng lãng phí số tiền này, họ bắt xe đêm về, vừa hay trời sáng là tới.

Nhưng cô vẫn không nói ra.

Cố Thịnh không muốn vợ mình tới trạm xe hơi đợi xe đêm trong trạng thái cơ thể này.

Hai người ở nhà nghỉ một đêm, Triển Ngải Bình nghĩ tiết kiệm vé giường nằm hôm qua coi như bỏ, hai người ở một đêm tốn mấy tệ, Cố Thịnh còn không muốn để cô ở giường chung, anh ngủ một phòng mười người ở ngoài, cho cô ngủ một mình một phòng.

Triển Ngải Bình: “Còn ở thêm một ngày nữa?”

Cố Thịnh vào trong phòng, mang đồ ăn sáng tới cho cô, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.

Anh biết kỳ sinh lý của Triển Ngải Bình bình thường hai ngày đầu tiên là khó chịu nhất, đặc biệt là ngày thứ hai.

Triển Ngải Bình bất mãn nói: “Có phải anh không muốn về nhà cùng em không?”

Cố Thịnh: “Sớm một ngày muộn một ngày có gì khác nhau?”

Triển Ngải Bình nhăn mặt, thầm nghĩ đó là khác nhau gần mười tệ, không nói tiền phòng, còn mua nhiều đồ ăn ngon cho cô như vậy, cái tên phá của này.

Cô ăn bánh bao nhân thịt trong tay, uống sữa đậu nành nóng, không nhịn được nói: “Em hối hận rồi.”

Cố Thịnh cười nói: “Hối hận cái gì?”

“Sớm biết trước đây em không nên làm đối thủ một mất một còn với anh, em phải làm người yêu của anh, sớm muộn ăn cho anh sạt nghiệp.”

Cố Thịnh: “Em ăn, tùy ý ăn.”

Cố Thịnh nghĩ anh nên vào núi đào chút bảo bối, đợi xuống liên đội, có thời gian anh sẽ hái một số trung thảo dược quý và mật ong rừng, bán cho công ty trung y dược thu mua, lúc cần, cũng có thể đổi một chút với người ta.

Triển Ngải Bình: “Cái váy hôm qua của em đâu?”

Cố Thịnh: “Anh giặt rồi, ngày mai có thể khô.”

Triển Ngải Bình chấn kinh: “Cái gì?”

“Cái gì là cái gì? Cái váy lần đó em mặc còn không phải anh giặt sao.”

Triển Ngải Bình: “Anh…”

“Quần áo khác anh cũng giặt rồi?”

Cố Thịnh: “Giặt rồi.”

Triển Ngải Bình đơ mặt nói: “Ồ, vậy anh thật sự đảm đang nha.”

Cố Thịnh buồn cười nhìn ráng hồng trên mặt cô, vợ anh lúc trẻ da mặt mỏng thật, rất dễ xấu hổ, không giống sau này, sai khiến anh giặt đồ lót cũng không thèm đỏ mặt.

Chỉ có lý lẽ hùng hồn.

Cố Thịnh ngồi bên cạnh cô, ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô, Triển Ngải Bình lần đầu được hôn không biết cái gì, vô thức muốn đẩy anh ra, lại bị anh nắm giữ hai tay, cô nghĩ người đó là Cố Thịnh, người cô thích, thế là cô không vùng vẫy nữa.

Trước khi chưa chân chính hôn người mình thích, Triển Ngải Bình học y học vẫn luôn cảm thấy đây là một cách làm khá buồn nôn, khó mà tưởng tượng mình sẽ hôn một người khác, ăn nước bọt của đối phương.

Vi khuẩn trong khoang miệng bẩn cỡ nào, rất tởm.

Nhưng sau khi thật sự hôn người mình thích, Triển Ngải Bình đột nhiên cảm thấy Cố Thịnh cao lớn đẹp trai trước mắt hơi đáng yêu ngoài ý muốn, cô phát hiện lưỡi của anh rất linh động nhạy bén, nước bọt cũng ngọt, không có cảm giác buồn nôn nào, lại là tư vị ngọt ngào, giống như kẹo.

Cô hơi thích cảm giác này, tâm trạng bắt đầu vui sướng khó tả, cô chủ động ôm cổ của Cố Thịnh, hôn đáp lại anh.

Giống như một trò chơi vui thích, hôn rất lâu mới tách ra.

Bình Luận (0)
Comment