Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 768 - Chương 768. Cố Thịnh Trọng Sinh 19

Chương 768. Cố Thịnh trọng sinh 19 Chương 768. Cố Thịnh trọng sinh 19

Niềm vui trên người nói cho cô biết, cô thích được người kia ôm, hôn, thích được mùi hương của anh bao bọc.

Ngày hôm nay, ở trong góc không có người ngoài, họ đã hôn mấy lần, Triển Ngải Bình ngày càn ghcur động, cô sẽ chủ động hôn trộm anh.

Đối với sự chủ động của vợ mình, Cố Thịnh vừa vui vừa khổ sở.

Phải hai năm nữa mới kết hôn, anh phải làm hòa thượng trong chùa bao lâu, thèm thuồng nhìn miếng thịt bên cạnh, lại không thể ăn.

Trước khi đi ngủ, Cố Thịnh hôn lên trán của cô, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó ra khỏi phòng.

Triển Ngải Bình vô cùng ngọt ngào nhắm mắt lại, bây giờ cô không keo kiệt thể hiện ra trạng thái lười biếng không có phòng bị gì của mình ở trước mặt Cố Thịnh, giống như một con mèo đã thu lại móng vuốt, lộ ra da bụng mềm mại, nâng đệm thịt mềm nhũn lên, có thể nhìn thấy hoa mai nhỏ hồng hồng.

Cô cảm thấy mấy hôm nay giống như một giấc mơ.

ở trong mơ, cô muốn nhanh chóng về nhà cùng Cố Thịnh, xác lập quan hệ của họ.

sau khi thức dậy lần nữa, Triển Ngải Bình vô cùng phấn khởi, cô và Cố Thịnh mang hành lý bắt xe về, xóc nảy một đoạn đường, tới viện gia thuộc, nơi cha cô ở.

Cô tới ngoài viện, Chu Kiều Dung nhìn thấy cô, kinh ngạc nói: “Bình Bình? Sao con lại về rồi?”

Mấy người phụ nữ ở nhà bên cạnh cũng đi ra nhìn xem động tĩnh ở nhà cô, đây là con gái lớn của nhà họ Triển về rồi.

Triển Ngải Bình cất tiếng nói to: “Tôi dẫn người yêu tôi về!”

Bởi vì cô gần như hét lên, trở nên rất thiếu tự nhiên.

Cô quát lên như vậy giống như chiêu cáo thiên hạ, ngày hôm sau chắc chắn cả viện đều biết.

Cố Thịnh: “…”

Chu Kiều Dung: “??”

Bây giờ nghỉ hè, Triển Ngải Giai, Triển Minh Khang, Triển Minh Chiêu đều ở nhà, Triển Minh Chiêu học cấp hai, lúc này trông cậu trắng trẻo yếu mềm, hơi mập.

Chu Kiều Dung sẽ không để cậu thiệt thòi về vật chất, thích cường điệu đã bỏ ra cái gì với cậu, làm ba phần, tuyên truyền mười phần trong viện, sợ người khác nói bà ta bạc đãi con kế.

Bà ta không bạc đãi con kế, chỉ là cùng cả nhà cô lập cậu, âm dương quái khí nói bóng nói gió chửi xéo mẹ và chị gái cậu.

Bây giờ Triển Minh Chiêu đang trong thời kỳ phản nghịch, cậu rất phản cảm với tất cả mọi chuyện, chán đời, cậu cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với cậu, cậu lại bất lực không làm được gì, tất cả mọi chuyện xung quanh đều khiến cậu cảm thấy phiền phức, cả người âm u lạnh lẽo, giống như nấm độc dưới mái hiên sau mưa.

Triển Bác không ưa bộ dạng âm u lạnh lẽo trầm mặc nhát gan của con trai cả, luôn chỉ trích cậu.

“Có đứa con trai nào ru rú ở nhà giống mày không, mày không ra ngoài hoạt động, không tham gia hoạt động tập thể, có phải mày bị ấm đầu không?”

“Mày là con gái nhà tao nuôi à? Mày còn điệu hơn mấy đứa con gái ngoài kia!”

“Cái thằng này tính tình ngày càng kỳ quái.”

Biết chị gái ruột Triển Ngải Bình của mình về, trên mặt Triển Minh Chiêu cũng không lộ ra vẻ vui vẻ gì, cậu càng thêm hoảng hốt, thi thoảng cậu sẽ mong chị gái về, nhưng lại ghét chị về.

Cô cũng sẽ giống như người khác, cảm thấy cậu là quái thai, là một đứa không được ai thích, u ám, yếu đuối, lạc loài.

Triển Minh Chiêu cũng muốn trở thành dáng vẻ mà chị thích, nhưng mỗi lần chị về, hai vợ chồng Chu Kiều Dung và Triển Bác một người xướng một người họa cáo trạng với chị, nói cậu khó dạy dỗ, nói cậu tính tình cổ quái, không giống con trai, nói cậu không biết điều, không chủ động ở trường học, không thích học hành, tích cách lạc loài…

Triển Ngải Bình sẽ nói cậu vài câu, khích lệ cậu học hành chăm ngoan…lúc này khơi dậy phản cảm mãnh liệt của Triển Minh Chiêu, cậu vừa thích chị vừa ghét chị luôn không ở nhà, để cậu cô độc một mình.

Không phải nói sẽ không về sao? Bây giờ lại chạy về làm gì?

*

“Bình Bình con dẫn người yêu về rồi?” Chu Kiều Dung rất chấn kinh, đứa con gái kế như cô sao lại đột nhiên nói dẫn người yêu về.

Triển Ngải Bình nói: “Dì Chu, đây là người yêu tôi, Cố Thịnh.”

Cố Thịnh không nể nang gì Chu Kiều Dung, chỉ nhàn nhạt nói: “Chào dì.”

“Bình Bình, chúng ta đi gặp em trai của em đi, không phải đã chọn quần áo, giày, cặp sách cho em ấy rồi sao…”

Triển Ngải Bình gật đầu, ở trong nhà này, người cô quan tâm nhất là em trai Triển Minh Chiêu: “Cố Thịnh, trước đây anh với em trai của em chơi với nhau không tệ, anh nói chuyện với nó nhiều một chút.”

Cố Thịnh gật đầu.

Mà lúc anh nhìn thấy cậu em vợ tương lai của mình, Cố Thịnh vô cùng kinh ngạc, sau khi Triển Minh Chiêu xuống nông thôn, đen đi, gầy lại, trở thành một cọng tiên thảo trong thôn trại, các phụ nữ các bác đều thích cậu, cậu rất biết nói chuyện, còn cực kỳ tán tỉnh thổi kèn Harmonica.

Mà Triển Minh Chiêu bây giờ giống như nấm độc mọc ra trong bụi cỏ âm u ngày mưa, chân nấm mập mạp trắng trẻo, cái dù bên trên phủ một màu tím sẫm, từng vòng từng vòng, rất dọa người.

Bình Luận (0)
Comment