Cố Thịnh đang do dự mình nên nói thật hay không.
Bây giờ trong đầu anh kêu loạn ù ù ù, giống như có một đống ruồi phiền phức lượn quanh anh, đuổi cũng không đuổi đi được, đứa trẻ tên Cố Miên này từ trên trời giáng xuống, biết nhiều chuyện liên quan tới anh và Triển Ngải Bình như thế, cô còn biết tất cả bạn bè người thân của họ…lẽ nào cô thật sự tới từ hai mươi năm sau?
Triển Đại Bình Bình sắp mang thai con của anh?
Triển Ngải Bình: “Này, sao anh không lên tiếng?”
Vừa nãy thôi, trong đầu Triển Ngải Bình đã có vô số suy đoán, cô cảm thấy lời của đứa trẻ này đều là do Cố Thịnh dạy cô bé bịa ra, có lẽ là…có lẽ là Cố Thịnh thích cô? Trò quỷ do anh cố ý nghĩ ra?
Trong lòng cô có hi vọng mỏng manh.
Cố Thịnh: “Nếu anh nói…có thể nó thật sự là con gái của chúng ta thì sao?”
Triển Ngải Bình: “…”
Cố Thịnh: “Lúc em ôm nó, có một cảm giác đặc biệt không? Tuy nội tâm không tình nguyện thừa nhận cách mấy, nhưng em đã cảm thấy nó là con gái của mình rồi.”
Triển Ngải Bình ngơ ra, Cố Thịnh nói những lời này, cô đồng cảm sâu sắc.
Triển Ngải Bình: “Đứa trẻ này từ đâu ra?”
“Từ trên trời giáng xuống, anh cũng không biết nó từ đâu tới.” Cố Thịnh nói tiếp: “Nó nói nó tới từ hai mươi hai năm sau.”
Vào lúc Cố Thịnh và Triển Ngải Bình vẫn khó mà tin được, hai mẹ con Chu Kiều Dung quay về, hai người nhìn thấy Cố Thịnh trong nhà, lập tức vô cùng chấn kinh, Triển Ngải Bình lấy vài món đồ đã lục tìm ra, lật mặt với hai mẹ con.
Cô đuổi hai mẹ con Chu Kiều Dung ra ngoài.
Chu Kiều Dung mắng chửi: “Mày đuổi hai mẹ con tao đi, mày có kết hôn nữa không đây?”
“Cô Triển, trước khi kết hôn cô quậy to chuyện làm gì vậy.”
“Bây giờ mày đuổi bọn tao đi thì đừng hối hận? Sẽ có ngày mày cầu xin bọn tao về.”
…
Triển Ngải Bình cười lạnh một tiếng, nếu Cố Miên nói thật, vậy cô nhân lúc còn sớm đoạn tuyệt quan hệ với bên kia.
Cố Thịnh dường như hơi buồn bực, anh gãi cằm: “Em thật sự không định kết hôn?”
Triển Ngải Bình: “Kết hôn? Cùng anh sao?”
Cố Thịnh sa sầm mặt: “Thầy giáo Hạ kia vụng trộm với góa phụ, nếu là thật, mắt nhìn của Triển Đại Bình Bình em quá kém, thật sự rất kém.”
Triển Ngải Bình tức giận nói: “Mắt nhìn của tôi kém như thích mới thích anh.”
Cố Thịnh ngơ người, anh kích động nói: “Triển Đại Bình Bình, em nói gì? Em nói lại lần nữa, mắt nhìn của em kém nên mới thích ai?”
Triển Ngải Bình: “…”
Để kiểm chứng độ thật giả trong lời nói của Cố Miên, Cố Thịnh sở hữu năng lực trinh sát và năng lực phản trinh sát siêu mạnh theo dõi anh ta vài ngày, để anh phát hiện mỡ mèo trong đó, hay lắm, thật sự vụng trộm với góa phụ, ngay cả con cũng có rồi…
Triển Ngải Bình và anh thu thập chứng cứ, thiết kế một cái bẫy, cùng mẹ chồng của góa phụ đó bắt hai kẻ tư thông tại trận.
Bà cụ đó hung hăng tìm Hạ Minh Chương phát tiết, cảnh tượng khi đó, Triển Ngải Bình cũng không thể nhìn thẳng, vốn dĩ Cố Thịnh còn muốn đánh Hạ Minh Chương một trận, nhưng thấy điệu bộ sạch sẽ lưu loát của bà cụ kia, anh cũng không muốn đi lên dính máu tanh.
…
Một chuỗi sự việc xảy ra, khiến hai người Cố Thịnh và Triển Ngải Bình muốn không tin lời của Cố Miên cũng khó.
Cố Miên vui vẻ dắt tay của cha mẹ: “Cha mẹ, cha mẹ phải mau chóng kết hôn, tuyệt đối đừng bỏ lỡ thời gian.”
Cố Miên đích thân giám sát đốc thúc cha Cố Thịnh làm báo cáo kết hôn, nghiêm túc phê bình anh, bảo anh viết lại mấy lần.
“Đồng chí Cố Thịnh, cha phải viết thật hay, cả đời này của cha mới kết hôn mấy lần? Sai một chữ cũng không thể được, sai thì viết lại.”
Cố Miên lấy lông gà làm lệnh tiễn, thầm nghĩ ai bảo cha bóc lột con thi đại học.
Bây giờ trả đũa lại cha.
Cố Thịnh dựa theo yêu cầu nghiêm khắc của con gái ngoan ngoãn viết báo cáo kết hôn, nhìn con gái nhỏ tinh quái xinh xắn trước mắt, đáy lòng anh vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.
Anh có một người vợ như vậy, lại có đứa con gái thế này, cuộc sống sau này không phải là ngày tháng nước sôi lửa bỏng ư?
“Biết rõ núi có hổ lại cứ khăng khăng đi vào.” Cố Thịnh thầm nghĩ anh phải cưới chắc cô vợ này rồi.
Cố Thịnh và Triển Ngải Bình vẫn tổ chức tiệc rượu vào ngày đó, tối đó, Cố Miên đích thân đưa cha mẹ cô vào động phòng, cô bé tới nhà của một thím ở.
Tham gia hôn lễ của cha mẹ khiến cô bé vô cùng hưng phấn!
Cố Miên căn dặn nói: “Cha mẹ phải cố lên, đừng bỏ lỡ anh chị.”
Cố Thịnh và Triển Ngải Bình ở trong nhà mới thì trăm mối ngổn ngang.
Vẫn là ký túc xá đơn của Triển Ngải Bình, bố trí thành kiểu dáng của nhà mới, dán chữ hỉ đỏ to, còn thay chăn đỏ, nhưng hai người vô cùng ngượng ngùng đối mặt nhau.
Cố Thịnh chần chừ xoắn xuýt, anh cảm thấy vẫn nên từ từ, đợi đồng chí Tiểu Triển thật sự đi theo quân cùng anh rồi tính, hiện giờ hai người họ vẫn chưa thổ lộ, chẳng qua là bị con gái thúc giục, vội vã ở bên nhau.
Lỡ như anh biểu hiện không tốt, đồng chí Tiểu Triển đổi ý thì phải làm sao?
Cô vợ khó khăn lắm mới vớ về, tuyệt đối không thể chạy mất, trăm dỗ ngàn dành cũng phải dỗ được người.
Cố Thịnh uống một ngụm rượu nhỏ, giả vờ mình say, anh nằm trên giường, quyết định đợi lúc nữa sẽ chật chội ngủ đi như vậy.