Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 779 - Chương 779. Miên Miên Xuyên Việt Ký 4

Chương 779. Miên Miên xuyên việt ký 4 Chương 779. Miên Miên xuyên việt ký 4

Lần này sắc mặt của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình đều thay đổi.

Triển Ngải Bình quay đầu nhìn Cố Thịnh: “Là anh dạy con bé nói, hay là nó tự nghĩ?”

Cố Thịnh: “Nó tự nghĩ, nó còn nói năm 77 khôi phục kỳ thi đại học, em trai em và em gái anh đều đỗ đại học vào năm đó.”

Triển Ngải Bình kinh ngạc nói: “Thật sao?”

Cố Miên: “Thật, mẹ, mẹ không thể không tin con, mẹ, mẹ thương con nhất.”

Cố Miên ôm cổ của cô làm nũng, cô bé muốn gần gũi với mẹ.

Triển Ngải Bình ôm cô bé, trong cơ thể có một cảm giác kỳ quái, cô cảm thấy bé gái này có một mối liên hệ nào đó với mình.

Triển Ngải Bình nói: “Đừng nói những chuyện này ở bên ngoài, đi lên lầu.”

Triển Ngải Bình dẫn hai người họ lên lầu, hai mẹ con Chu Kiều Dung ra ngoài rồi, không có ở đây, Cố Miên nằm ì trong lòng của mẹ, không muốn xuống: “Mẹ bồng, chọc cha tức chết!”

Triển Ngải Bình nhìn thấy gương mặt trắng trẻo non nớt của cô bé, không nhịn được hôn một cái: “Gọi mẹ thuận miệng như thế, dì thật sự là mẹ cháu à?”

Cố Miên: “Đương nhiên rồi.”

Cô thuận miệng hỏi: “Dì và cha cháu kết hôn lúc nào?”

Cố Miên: “Chính là năm nay, tháng hai, mùng tám tháng giêng âm lịch đăng ký kết hôn.”

Triển Ngải Bình mỉm cười lắc đầu: “Không thể nào nhỉ?”

Cố Miên: “Con còn biết mẹ sắp đính hôn với người đàn ông khác, nhưng cuối cùng người xuất hiện trong tiệc rượu là cha con, nguyên nhân, một là người đàn ông kia là tra nam, hai là mẹ phát hiện cha cũng thích mẹ.”

Triển Ngải Bình quay đầu buồn cười nhìn Cố Thịnh: “Con gái anh nói đúng không? Anh thích tôi?”

Cố Thịnh: “…”

Cố Miên: “Mẹ, mẹ cũng thích cha mà! Mẹ nói cả đời này của mẹ chỉ từng yêu một người đàn ông là cha, mẹ đã giao trái tim mình cho cha từ lâu rồi!”

Triển Ngải Bình hơi đỏ mặt: “Đứa trẻ này nói lung tung cái gì vậy?”

Cố Miên: “Mẹ, mẹ còn cho con xem qua ba bức ảnh đó, mẹ còn nhớ không? Chính là ba bức ảnh trước đây cha mẹ tham gia cuộc thi? Chắc chắn mẹ còn giữ.”

“Ảnh?”

Triển Ngải Bình đi tìm ảnh nhưng lại phát hiện vốn dĩ không tìm thấy ba tấm ảnh đó, không chỉ như vậy, vòng tay mà mẹ cô để lại cũng biến mất, cô cười lạnh một tiếng: “Nhà mẹ bị trộm rồi?”

Cố Miên: “Mẹ tìm tiếp thử đi, không thể nào không thấy được.”

Triển Ngải Bình phát giác đồ của mình từng bị người khác đụng qua, trong đầu lóe lên suy nghĩ, ccoo đi tới bên giường, cô lật vài cái, lật ra vòng tay của mình còn có ba tấm ảnh đã mất với nhiều thứ linh tinh khác.

Triển Ngải Bình lạnh mặt: “Triển Ngải Giai.”

Cố Miên: “Mẹ, sau này mẹ đã đoạn tuyệt quan hệ với bên đó rồi.”

“Vậy sao?”

Cố Miên: “Mẹ, mẹ đừng khách sáo với họ, trước đây cậu bị mẹ kế bạc đãi, sau này mẹ ở cữ, họ còn chạy tới chọc tức mẹ, Triển Ngải Giai còn muốn dụ dỗ cha con.”

Cố Thịnh: “??”

Triển Ngải Bình: “Ở cữ?”

Cố Miên gật đầu: “Chính là lúc mẹ sinh anh chị của con.”

Cố Thịnh và Triển Ngải Bình đều chấn kinh: “Con còn có anh chị?”

Cố Miên nói: “Đúng vậy, cha mẹ, anh chị con ra đời vào tháng mười một năm nay, hai người phải mau lên một chút, nếu không anh chị của con mất tiêu.”

“Mẹ, tháng mười một năm nay mẹ sinh một cặp anh em sinh đôi, anh trai tên Cố Sâm, em gái tên Cố Viện, con là đứa út, ra đời vào mùa hè năm 75.”

Cố Thịnh chớp mắt: “Con còn có hai người anh chị, trước đây con cũng không nói.”

Triển Đại Bình Bình đã sinh cho anh ba đứa con?

Cố Miên ủ rũ nói: “Anh chị của con rất ưu tú, anh cả thi đỗ đại học Thanh Hoa, chị gái đỗ trường của mẹ, năm con thi đại học, chị Viện Viện của con cũng phải tới tổng viện thủ đô học tiến sĩ.”

Triển Ngải Bình thốt lên: “Mẹ sinh một đứa con trai thi Thanh Hoa?”

Cố Miên nói to: “Mẹ, mẹ còn có đứa con gái biết ca múa, chị gái con giỏi múa, con biết ca hát, mẹ thích Miên Miên hát cho mẹ nghe nhất.”

Nói xong, Cố Miên hát mấy bài liền.

Sau khi nghe xong, Triển Ngải Bình rất hài lòng: “Càng nghe càng giống con gái của mẹ.”

Cố Thịnh: “…”

Anh cân nhắc nói: “Làm người phải biết mình ở đâu.”

Triển Ngải Bình tức giận giẫm chân anh, trong lòng cô vẫn đang bồng Cố Miên, động tác không linh động, Cố Miên ôm cổ của mẹ, chỉ huy nói: “Cha, cha mau hôn lên mặt mẹ một cái!”

Cố Thịnh một lời khó nói hết: “…”

Cố Miên: “Đồng chí lão Cố, cha rất tệ, hôn cũng không dám hôn, muộn nhất cha phải khiến mẹ con mang thai anh chị vào tháng ba.”

Triển Ngải Bình một lời khó nói hết: “Đứa trẻ này con thể đừng lên tiếng không?”

*

Sau khi nhìn thấy mẹ lúc trẻ, Cố Miên rất hưng phấn, nhưng cơ thể này của cô quá nhỏ, sau khi hưng phấn qua đi, nằm sấp trên giường nhỏ ngủ.

Triển Ngải Bình nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngây ngô trắng trẻo của cô bé, khoanh tay hỏi Cố Thịnh: “Rốt cuộc anh tìm được đứa trẻ ở đâu vậy? Chơi tôi à?”

Cô suy diễn: “Anh thích tôi, cố ý làm như vậy để cướp hôn?”

Biểu cảm của Cố Thịnh không quá tự nhiên, anh không đáp lời, nhăn mày đi qua đi lại trong phòng của Triển Ngải Bình, ký túc xá đơn của Triển Ngải Bình quá nhỏ, chân anh dài, cho dù có thể đi, cũng không đi được mấy bước, giống như xoay vòng tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment