Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 778 - Chương 778. Miên Miên Xuyên Việt Ký 3

Chương 778. Miên Miên xuyên việt ký 3 Chương 778. Miên Miên xuyên việt ký 3

Tầng hai nhà gia thuộc bệnh viện, chỗ ở tạm thời của Cố Thịnh, anh cùng Vương Hữu Lý dẫn đứa trẻ tự xưng là con gái anh lên, Cố Thịnh đi tìm y tá nữ xin sữa bột, pha cho cô một ly.

Cố Miên ôm ly, uống từng ngụm nhỏ: “Cha, khi nào cha dẫn con đi tìm mẹ vậy?”

Cố Thịnh hỏi cô: “Cháu thật sự xuyên về từ hai mươi hai năm sau?”

Cố Miên nói: “Cha, cha đừng thấy con nhỏ như vậy, thực ra con đã mười tám tuổi rồi, sắp phải tham gia thi đại học, là kỳ thi đại học năm 1993, ai biết con bị cha phê bình một trận, giận dỗi đi ngủ, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện mình nhỏ lại, còn quay về năm 1971.”

Cố Thịnh: “…”

Vương Hữu Lý lẩm bẩm nói: “Chuyện này cũng khó tin quá đi mất.”

“Hai mươi năm sau trông như thế nào? Cháu nói đã khôi phục kỳ thi đại học? Có thể thi đại học à?”

Cố Miên: “Năm 77 khôi phục kỳ thi đại học, cô và cậu của con đều thi đỗ đại học rồi.”

Cố Thịnh bắt lấy trọng điểm: “Cô của cháu là ai? Cậu của cháu lại là ai?”

Cố Miên: “Cô út là em gái út của cha, Cố Tương Nghi, cậu là em trai ruột của mẹ con, Triển Minh Chiêu.”

Cố Thịnh dùng bàn tay che mắt xoa xoa, đứa nhỏ này biết chi tiết như vậy…chắc không có ai rảnh rỗi lại dạy một đứa trẻ ba bốn tuổi chơi đùa anh như vậy đâu nhỉ?

Ngay cả khôi phục kỳ thi đại học cũng bịa ra.

Cố Thịnh: “Ở bên ngoài đừng nói lung tung.”

Anh ho khan một tiếng: “Chú thật sự kết hôn với Triển Ngải Bình?”

Cố Miên gật đầu: “Đúng vậy, cha phải mau chóng dẫn con đi gặp mẹ, con nhớ mẹ rồi.”

Cố Thịnh: “…”

Lúc này Vương Hữu Lý tò mò nói: “Cháu nói cháu từ hai mươi năm sau tới, vậy hai mươi năm sau cha của cháu biến thành như thế nào? Chú và Tiểu Thẩm kết hôn rồi? Bọn chú có con chưa? Chú làm cha rồi?”

Cố Miên: “Đại Ngư và Tiểu Ngư, chú cùng dì Thẩm sinh một cặp chị gái em trai sinh đôi.”

“Vậy sao?” Vương Hữu Lý kích động tới đỏ mặt.

Cố Thịnh nói: “Vậy chú thì sao? Chú còn ở trong bộ đội? Chú có chức vị gì?”

Cố Miên: “Cha là lữ trưởng Cố, sắp phải điều tới Quảng Thành làm phó tư lệnh rồi.”

Cố Thịnh chống cằm: “Vậy sao? Chú còn thành lữ trưởng.”

Cố Miên: “Đúng vậy, rất khiến người ta ghét.”

Cố Thịnh: “…”

“Vậy thì tạm thời tin cháu là con gái của chú.”

Vương Hữu Lý ở bên cạnh nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Nói cậu sắp làm tư lệnh rồi, cậu liền tin là con gái cậu, cậu sinh ra đứa con gái đáng yêu như vậy sao?”

“Bé ngoan, con gái chú trông như thế nào?”

Cố Thịnh rửa mặt, cạo râu, chỉnh trang gọn gàng sạch sẽ, dẫn Cố Miên đi tìm Triển Ngải Bình, anh đã sớm hỏi rõ vị trí lầu ký túc xá của giáo sư, Cố Miên bảo anh ăn chút kẹo trái cây.

Cố Miên: “Cha, sau khi kết hôn cha không hút thuốc!”

“Mẹ không thích mùi thuốc.”

Cố Thịnh: “Cha còn cai thuốc rồi à?”

Cố Miên: “Bây giờ cha cai đi!”

Cố Thịnh: “Con còn quản qua? Cho dù muốn quản, cũng phải là mẹ con quản cha.”

Nói mãi nói mãi, nhịp tim Cố Thịnh hẫng một nhịp, lẽ nào Triển Đại Bình Bình thật sự thành vợ anh, còn quản anh nghiêm ngặt.

Thảm như vậy?

Cố Miên mặt không cảm xúc: “Cha mau dẫn con đi tìm mẹ con, con bảo mẹ con quản cha, mẹ con đều nghe theo con cả!”

Cố Thịnh khoanh tay: “Nếu con có thể khiến Triển, có thể khiến mẹ con nghe lời con, cha thật sự bội phục con.”

Cố Thịnh và Cố Miên ở dưới ký túc xá lầu nhân viên đợi được Triển Ngải Bình, cô để tóc dài, gương mặt xinh đẹp, quấn một chiếc khăn choàng màu xám, bên ngoài là áo bành tô bằng dạ.

Cố Miên không hề sợ hãi chút nào, cô trực tiếp nhào lên, muốn ôm chân của Triển Ngải Bình, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp: “Mẹ!”

Triển Ngải Bình: “??”

Tâm trạng của Triển Ngải Bình không tốt lắm, bên ngoài gió đông buốt lạnh, gió lạnh thổi tung cành lá, nội tâm cô hỗn loạn, nhưng không ngờ lại gặp được một bé gái đáng yêu khi không gọi cô là mẹ.

Sau lưng của cô bé này, Cố Thịnh đang đứng?

Nhịp tim của Triển Ngải Bình tăng lên, đập bình bịch, anh tới tìm cô hàn huyên nói chuyện? Hay là tới châm chọc cô?

Triển Ngải Bình bồng Cố Miên lên, hỏi Cố Thịnh: “Đây là con cái nhà ai?”

Cố Miên: “Mẹ, con là con gái út đáng yêu của mẹ!”

Cố Thịnh: “Nó nói nó từ hai mươi năm sau quay về, là con gái của em và anh.”

Triển Ngải Bình: “??”

Triển Ngải Bình tỏ vẻ kinh ngạc, cô nhìn Cố Thịnh, lại nhìn đứa trẻ trong lòng, không nhịn được nói: “Cố Thịnh, anh cảm thấy não của tôi úng nước rồi sao? Bịa ra chuyện này để gạt tôi?”

Cố Miên nói to: “Cha không gạt mẹ, mẹ, mẹ dám đảm bảo mẹ không thích cha không?”

“Mẹ thích cha!”

Triển Ngải Bình: “??”

Cố Thịnh vô cùng bình thản nói: “Theo lời con gái anh nói, em thích anh, khóc lóc van nài bảo anh cưới em.”

Triển Ngải Bình đen mặt: “Họ Cố kia, anh muốn đánh nhau?”

Cố Miên nói: “Mẹ đừng tin cha, cha là một người nổi tiếng sợ vợ xa gần.”

Cố Thịnh: “???”

Triển Ngải Bình thật sự muốn cười ra tiếng: “Hóa ra anh ấy sợ vợ à.”

Cố Thịnh: “Không phải em nói em không tin sao? Đầu em úng nước mới tin lời nó.”

Cố Miên nói: “Mẹ, cái gã họ Hạ theo đuổi mẹ khi trước không phải thứ tốt lành gì, ông ta đã sớm vụng trộm với góa phụ, còn có con.”

Bình Luận (0)
Comment